- - Rất nhiều người đứng trên Ô giang bị cuốn vào trong.
Lực lượng hoang khí khiến bọn họ tử vong trong nháy mắt, những người thực lực yếu, không có cơ hộ trốn thoát, chỉ trong khoảnh khắc đã có khoảng trăm người ch.ết. Giữa hư không thỉnh thoảng truyền ra tiếng quạ kêu, dường như chứng minh Nguyệt Lạc Ô Đề.
- Ầm, ầm!
Thanh âm nặng nề truyền ra, mọi người hoảng sợ phát hiện, mảnh lục địa bị Ô giang bao quang không ngừng chìm xuống. Nước Ô giang xuôi dòng, mặt đất rạn nứt phát sinh biến hóa đáng sợ. Lâm Phong đứng trên một tòa tháp, người chưa động, nhưng vị trí hắn đang di động, theo mặt đất di động. Không chỉ có hắn, thời điểm khối lục địa này chìm xuống còn phân liệt ra tám hướng. Nước Ô giang liên tục chảy vào trong đó, hoang khí càng ngày càng mãnh liệt. Một đám mây u ám kinh khủng lượn lờ trên không, hoang khí đáng sợ liên tục lan ra. Mọi người ngẩng đầu, trái tim bọn họ không nhịn được hung hăng co lại. Giờ phút này trên không trung không ngờ lại xuất hiện một đạo long ảnh, long ảnh khổng lồ đen sì, che lấp cả mảnh thiên không.
- Long, yêu Long, thực sự có yêu Long!
Trong lòng mọi người rung động, yêu Long, Hoàng tộc yêu giới.
- Ầm vang!
Vỏ mặt đất liên tục vỡ ra, nước Ô giang từ tám hướng chảy vào chỗ trủng. Mặc dù Lâm Phong đứng trên đỉnh tháp, nhưng hắn cũng giống nước Ô giang cùng chìm sâu dưới mặt đất khoảng mấy trăm mét. Giờ phút này, đại địa biến hóa khiến người rung động nhưng lại tràn ngập cảm giác phối hợp, dường như vô số năm trước, mặt đất này vốn như thế.
- Còn khuếch trương!
Thân thể Lâm Phong di động theo tòa tháp, vốn hắn và những người trên tháp khác cách nhau rất gần nhưng giờ phút này khoảng cách giữa đôi bên đã vài cây số, có thể thấy phạm vi sụt lún lớn tới cỡ nào.
- Ầm vang!
Một tiếng nổ lớn truyền ra, khu vực trung gian chìm xuống bắt đầu chuyển động, một tòa kiến trúc to lớn hiện ra.
- Cung điện!
Thần sắc Lâm Phong cứng lại, ánh mắt chăm chú nhìn tòa cung điện sâu trong lòng đất. Không ngờ xuất hiện một tòa cung điện khổng lồ, trên đó có điêu khắc mờ ảo. Mặc dù trải qua vô số năm ăn mòn vẫn có thể nhìn rõ, điêu khắc đều yêu Long.
- Long cung!
Cùng Kỳ nói, khiến trong lòng Lâm Phong run lên, Long cung, cung điện to lớn này là một tòa Long cung. Lâm Phong có thể tưởng tượng ra, vô số năm trước kia, Long cung phía dưới Ô giang, nhưng không biết có biến cố gì, Long cung bị mai táng mặt đất, bị người quên lãng.
- Lực lượng hoang khí!
Mọi người không biết nói gì, rồng ngâm đêm khuya, thực sự có Long cung mai táng trong mặt đất, hơn nữa trong Long cung dường như phong ấn lực lượng hoang khí đáng sợ. Điều này có nghĩa hoang khí ở Ô giang, không phải như lời đồn là chiến trường cổ, cũng không phải cường giả cường đại tu luyện mà thành, mà vì Long cung. Quay đầu lại, Lâm Phong nhìn dòng nước Ô giang. Hắn phát hiện, nước Ô giang ngoại trừ chảy vào chỗ chìm xuống, còn lại đều không rơi xuống, đứng trên từng tòa tháp cao, có thể trấn trụ nước Ô giang.
- Không… Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một đạo thân ảnh từ trên hư không rơi xuống, không thể chống đỡ được lực lượng hoang khí.
Hoang khí tại đây tuy không đáng sợ bằng Hoang Hải nhưng một ít Thiên Vũ cảnh có thực lực yếu vẫn không thể ngăn cản.
- Lực lượng hoang khí này rốt cuộc từ đâu tới, vì sao Hoang Hải có, ở đây cũng có? Lâm Phong thì thầm nói, nhìn thoáng qua Cùng Kỳ.
- Từng có nhiều suy đoán về hoang khí, có người nói hoang khí tượng trưng cho hủy diệt, lực lượng hủy diệt nguyên thủy nhất.
Cùng Kỳ trả lời.
- Muốn ta thu ngươi lại không? - Không cần, ngươi tự lo cho mình tốt là được.
Đôi mắt Cùng Kỳ nhìn chằm chằm tòa cung điện, nói:
- Hiện tại ngươi không nên hành động, Long cung này trải qua biến cố hủy diệt mới thành thế này.
Lâm Phong gật đầu, không cần Cùng Kỳ nói hắn cũng hiểu, nhiều cường giả như vậy, sao tới lượt hắn động thủ.
- Nguyệt Lạc Ô Đề, nếu đại hung đã hiện sao không có tử vong, hôm nay có không ít người sẽ lưu lại tính mệnh ở đây.
Đôi mắt Cùng Kỳ lóe lên, dường như đang lẩm bẩm:
- Nhưng đêm khuya rồng ngâm là điềm lành, ý nghĩa trong đại hung ẩn chứa cơ hội, xem ai có thể nắm được.
Tiểu tử, ngươi vất vả lắm mới gặp được cơ hội này, chăm chú nhìn cho ta.
- Ta sẽ cố gắng!
Trong lòng Lâm Phong thầm mắng, loại chuyện này, chăm chú có hữu dụng gì, chỉ có thể làm hết sức. Lúc này, chỉ thấy Hiên Viên Phá Thiên di động, không ngờ bay vào vực sâu, nhảy vào Long cung, tuy Thiên Vũ cảnh nhưng lá gan hắn cực lớn. Tới cửa Long cung, chỉ thấy hai tay Hiên Viên Phá Thiên giơ lên cao, trong khoảng khắc đó, tay gã xuất hiện một cây Hoàng kim Thiên Phủ, lưỡi búa k.hủng bố vung mạnh, cự phủ to lớn tại trong hư không tụ hình, ầm ầm đập vào đại môn Long cung.
- Răng rắc!
Tiếng vang thanh thúy truyền ra, có lẽ vì lực lượng Hiên Viên Phá Thiên quá mạnh mẽ, có lẽ đại môn Long cung trải qua năm tháng ăn mòn nên yếu đi, dưới một búa này lập tức tan vỡ. Một cỗ ánh sáng Hoàng kim đáng sợ bao phủ thân thể Hiên Viên Phá Thiên, mọi người ngầm nghe thấy huyết mạch k.hủng bố gào thét, vừa sải bước ra, Hiên Viên Phá Thiên chống lại hoang khí đáng sợ, bước nhanh vào Long cung.
- Huyết mạch Hiên Viên, quả nhiên mạnh mẽ!
Mọi người thầm nghĩ, Hiên Viên Phá Thiên quả giống như lời đồn, không sợ hãi, to gan lớn mật, không ngờ một thân một mình đi đầu tiến vào trong Long cung.
- Đi!
Từng tiếng xé gió truyền ra, cả đám Tôn giả phóng ra khí tức cường đại, tiến vào trong Long cung.
- Đi, đi vào.
Lâm Phong di động, cùng với Cùng Kỳ tiến vào trong Long cung.
- Lâm huynh, nguy hiểm.
Hoa Trường Phong nhìn Lâm Phong tiến vào trong, không khỏi kinh ngạc. Lá gan người này quá lớn, y ngăn cản hoang khí cũng cảm thấy khó khăn, nhưng Lâm Phong dám tiến vào bên Long cung, nơi có hoang khí nồng đậm, quả lớn mật.
- Hoa huynh, nơi này không phải phúc địa, nếu có thể tìm cơ hội rời đi đi.
Lâm Phong quay đầu nhìn Hoa Trường Phong, lập tức tiến vào trong Long cung, khiến trong lòng Hoa Trường Phong hơi trầm xuống. Hiên Viên Phá Thiên và Lâm Phong, hai Thiên Vũ cảnh duy nhất tiến vào trong Long cung. Nhưng Hiên Viên Phá Thiên là ai, huyết mạch Hoàng giả, hậu duệ Hiên Viên thị, tu vi Thiên Vũ tầng bảy. Còn Lâm Phong, hắn chỉ là Thiên Vũ tầng hai. Đây không phải dùng hai chữ to gan để hình dung, nếu không phải Lâm Phong từng làm ra một số việc khiến Hoa Trường Phong thán phục, y thậm chí cho rằng Lâm Phong lao vào chỗ ch.ết. Bước vào trong Long cung, một cỗ hoang khí mãnh liệt xâm nhập cơ thể, chẳng qua với năng lực của mình, Lâm Phong không để ý tới. Trên người Cùng Kỳ lóe lên từng ngọn hỏa diễm, ngọn hỏa diễm này có vẻ cực kỳ yêu dị, nhưng lại thiêu đốt được hoang khí.
- Cút!
Một ầm vang truyền ra, thân thể Lâm Phong khẽ tránh, một đạo thân ảnh từ bên người hắn xẹt qua, lập tức bạo liệt.
- Yêu khôi, là tử vật!
Chỉ thấy một đạo công kích đáng sợ hướng về Cùng Kỳ, Cùng Kỳ vội vàng tránh đi. Lâm Phong quan sát, giờ phút này mọi người đang cùng một ít yêu thân chiến đấu. Ánh mắt những yêu thân đó giống như người ch.ết, là yêu khôi, không có sinh mạng.
- Tiểu tử, mau tới giúp ta, thứ này không sợ bị hỏa thiêu.
Cùng Kỳ chửi nhỏ một tiếng. Lâm Phong di động bước chân, giết về phía yêu vật, kh.ủng bố quyền đầu gào thét, yêu vật kia giống như có cảm giác, quyền đầu to lớn đánh về Lâm Phong.
- Ầm vang!
Lực lượng đáng sợ va chạm với Lâm Phong tạo thành tiếng kêu trầm muộn.
- Lão hỗn đản!
Lâm Phong mắng một tiếng, tên hỗn đản Cùng Kỳ, yêu khôi có lực lượng mạnh như vậy, hắn không lay động được bọn chúng.
- Oanh!
Một tiếng vang đáng sợ truyền ra, yêu khôi trước mặt hắn nổ tung. Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh bá đạo của Hiên Viên Phá Thiên.
- Thiên Vũ tầng hai, cút đi!
Hiên Viên Phá Thiên nói với Lâm Phong, giống như giận dữ hét lên, Lâm Phong cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ công kích lên người mình, khiến khí huyết hắn quay cuồng, bước chân lùi lại, khóe miệng thậm chí có thêm vết máu. Hiên Viên Phá Thiên không để ý tới Lâm Phong, bay thẳng vào sâu trong Long cung, Yêu khôi không thể ngăn cản được gã.
- Hiên Viên Phá Thiên, ngươi lợi hại!
Lâm Phong lạnh lùng nhìn đạo thân ảnh vừa đi, chẳng những không lùi lại, ngược lại còn đi theo đoàn người cùng nhau tiến vào sâu trong Long cung.