- Hiên Viên Phá Thiên sớm đã truyền tin tức muốn tham gia đợt tuyển nhận môn đồ của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, cũng tuyên bố muốn trở thành môn đồ Thiên Vũ đệ nhất.
Tin tức này, mọi người bắc hoang đều biết, không người nào không nghe, thậm chí Hiên Viên Phá Thiên đã coi mình thành môn đồ Hoàng Vũ, tự tin không gì sánh kịp, bởi vậy, vừa rồi gã còn có thể hô lên một tiếng sư huynh. Theo Hiên Viên Phá Thiên, một tiếng sư huynh này, gã bày tỏ sự kính trọng đối với mấy người Mộc Trần. Nhưng Mộc Trần dường như cũng chẳng hề cho Hiên Viên Phá Thiên gã chút mặt mũi nào, trực tiếp đáp trả. Lạnh lùng cười, Hiên Viên Phá Thiên âm thầm ghi nhớ, lại thấy Mộc Trần dường như cũng không để ý tới gã, ánh mắt Mộc Trần chuyển hướng tới yêu hạch đang trôi nổi giữa hư không, nói với Hầu Thanh Lâm bên cạnh:
- Sư đệ, vật ấy bọn họ không thể hàng phục, một khi đã như vậy, đệ nhận lấy đi, vừa lúc lấy làm lễ vật tặng lão sư trong đợt tuyển nhận môn đồ lầ này.
Bất kể lễ vật này như thế nào, cũng là tâm ý của sư đệ, lão sư tất nhiên vui mừng.
- Được.
Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, khí chất phiêu nhiên, chỉ thấy chân y bước ra, ngay lập tức đã đi đến phía trước yêu hạch. Vẻ mặt đám người đang tranh đoạt yêu hạch cứng ngắc, không nghĩ tới thời khắc tranh đoạt kịch liệt nhất, Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm lại xuất hiện, địa vị hai người này có hơn xa môn đồ Hoàng Vũ bình thường, bọn họ là đệ tử thân truyền của Hoàng Vũ, cao cao tại thượng, cho dù gia chủ của thế gia k.hủng bố nhìn thấy bọn họ cũng phải cực kỳ khách khí. Cho dù bỏ qua không nói đến thân phận của họ, chỉ dựa vào thực lực k.hủng bố của họ thôi, muốn tranh đoạt yêu hạch này, có lẽ cũng không ai có thể ngăn cản được. Trên người, một luồng khí tức cường đại chậm rãi lan tràn về phía yêu hạch, ánh mắt Hầu Thanh Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, dường như yêu hạch này cũng không thể khiến y thay đổi sắc mặt.
- Yêu hạch do chúng ta phát hiện, chẳng lẽ ngươi nghĩ cứ dễ dàng lấy đi như vậy sao? Hiên Viên Phá Thiên nhìn Hầu Thanh Lâm, không phục nói.
Những người khác trong lòng tuy cũng có cùng một ý nghĩ, nhưng lấy uy danh của Hầu Thanh Lâm, không có người nào dám nói ra, bọn họ chỉ là nhìn Hiên Viên Phá Thiên, tên này lá gan lớn thật. Ánh mắt Hầu Thanh Lâm thản nhiên nhìn lướt qua Hiên Viên Phá Thiên, bình tĩnh mà nói:
- Ta lại chưa có nói không cho phép ngươi tranh đoạt, ngươi có thể động thủ với ta.
Tuy nhiên, người có gan đó sao. Lời nói bình tĩnh của Hầu Thanh Lâm khiến vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên đỏ bừng, sắc mặt càng khó coi. Chưa từng có người nào dám nói chuyện với gã như vậy, cho tới bây giờ đều là gã lấy giọng điệu đó nói với người khác. Nhưng mà, hiện giờ, Hầu Thanh Lâm làm cho gã hiểu được bị miệt thị là cảm giác như thế nào. Ngươi, có gan đó sao? Thanh âm bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm không có nửa điểm để ý, không ai sẽ hoài nghi ý coi thường của Hầu Thanh Lâm đối với Hiên Viên Phá Thiên. Nếu Hiên Viên Phá Thiên dám động thủ, không ai có thể dự liệu được, Hầu Thanh Lâm sẽ làm cái gì. Nếu so về thực lực, Hiên Viên Phá Thiên kém xa Hầu Thanh Lâm. Nếu so về bối cảnh, Hầu Thanh Lâm là đệ tử thân truyền của Hoàng Vũ, mà Hiên Viên Phá Thiên chỉ là hậu duệ Hoàng giả. Vẻ mặt mọi người đều chăm chú nhìn chỗ đó, lúc này, không gian trở nên cực kỳ yên tĩnh. Hiên Viên Phá Thiên vẫn dựa thiên phú đáng sợ cùng với thực lực mạnh mẽ này tung hoành khắp nơi, hào quang rực rỡ. Có lẽ cũng chỉ có loại nhân vật như Hầu Thanh Lâm, mới dám lấy loại giọng điệu miệt thị này nói chuyện với gã đi.
- Sảng khoái!
Trong đám người dưới khoảng không, Lâm Phong đứng phía trên đống hoang tàn sụp xuống, khóe miệng mang theo tươi cười nhẹ nhàng, phun ra một câu, nhìn bóng dáng Hầu Thanh Lâm, hảo cảm ngày càng tăng, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Ngày xưa, Hầu Thanh Lâm đã ra tay giúp hắn, hiện giờ lại có một giọng điệu này, khiến hắn cảm giác rất thích, cực kỳ hả giận. Lúc ấy, thời điểm bước vào Long cung, Hiên Viên Phá Thiên đó cũng lấy loại ánh mắt này, loại giọng điệu này nói chuyện với hắn đó. Không nghĩ tới phong thủy luân chuyển, nhanh như vậy liền đến lượt Hầu Thanh Lâm Phong đối xử với gã như vậy, cũng phải làm cho Hiên Viên Phá Thiên này nhấm nháp một chút loại tư vị này là cảm giác gì.
- Cũng không phải ngươi đứng ở nơi đó, ngươi sảng khoái cái gì.
Hiên Viên Phá Thiên dám đối xử với người như vậy, bởi vì trước mặt ngươi, gã có loại tư cách này. Mà người này lại dám đối xử với gã như vậy, bởi vì y ở trước mặt Hiên Viên Phá Thiên có loại tư cách này. Nếu có một ngày, ngươi cũng đứng trên độ cao đó, cũng có thể lấy loại giọng điệu này, loại thái độ này, miệt thị Hiên Viên Phá Thiên. Cùng Kỳ lãnh đạm nói, dường như luôn luôn nhắc nhở Lâm Phong, kích phát nhiệt huyết trong lòng hắn. Đúng vậy, Hiên Viên Phá Thiên dám đối xử với hắn như vậy, bởi vì Hiên Viên Phá Thiên có tư cách đó, nếu có một ngày, hắn cũng giống như Hầu Thanh Lâm, có được thực lực dũng mãnh để nhìn xuống Hiên Viên Phá Thiên, hắn cũng sẽ nhìn thấy một Hiên Viên Phá Thiên giống như giờ phút này, không nói được một lời, mặc dù trong lòng lửa giận sung mãn, nhưng cũng không dám thả một rắm, bất kể gã kiêu ngạo, tự đại cỡ nào.
- Người này ta đã sớm nói qua, chính là kỳ tài ngút trời khó có thể gặp, kinh tài tuyệt diễm.
Cho dù Hiên Viên Phá Thiên có được huyết mạch Hoàng giả, cũng có được thiên phú đáng sợ, nhưng y vẫn có thể miệt thị Hiên Viên Phá Thiên, Y có tự tin có thể áp chế được Hiên Viên Phá Thiên, cho dù Hiên Viên Phá Thiên có trưởng thành hơn nữa, đây là niềm kiêu ngạo của y. Cùng Kỳ chậm rãi nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lâm Phong, nói:
- Tiểu tử ngươi chừng nào thì có thể trưởng thành, cũng giống như bọn họ, đứng trên không, công chính đối mặt nói chuyện, hăng hái chống chọi.
Hiện tại, khiến bản Đế nói chuyện cũng có chút đè thấp khẩu khí, thực uất ức mà!!!
- Ách.
... Lâm Phong cười khổ, quả thực rất uất ức rồi. Ánh mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn hư không, huyết dịch trong người vẫn đang sôi trào, khiến hắn sinh ra mục tiêu vô tận.
- Cuối cũng có một ngày, ngươi sẽ thấy một màn như vậy đấy.
Ta sẽ đứng ở vị trí cao hơn bọn họ, lấy thái độ y như vậy, đi miệt thị từng người đã từng miệt thị ta. Ánh mắt miệt thị cùng thái độ nhục nhã của bọn họ, đều là động lực to lớn của ta, động lực giúp ta trở nên hùng mạnh. Lâm Phong thì thào nói nhỏ, dường như đang nói chuyện với chính mình, lực lượng huyết mạch trong cơ thể hắn còn đang không ngừng rít gào, không có dừng lại, thân thể hắn đang không ngừng lột xác. Không có ai biết hắn đang lột xác, lúc này thoạt nhìn hắn như chuyện gì cũng không xảy ra, chỉ có bản thân hắn tự hiểu được biến hóa trong cơ thể mình mãnh liệt đến cỡ nào. Một luồng long phách cuối cùng của yêu long kia giống như chậm rãi dung hợp cùng huyết mạch, hoàn toàn dung nhập vào trong đó, trở thành một bộ phận trong lực lượng huyết mạch của hắn, cũng khiến cho huyết mạch hắn lột xác thực sự. Cùng Kỳ nghe được thanh âm Lâm Phong, có hơi chút sửng sốt, ngay sau đó, trên gương mặt yêu tuấn kia lộ ra ý cười thản nhiên, nói nhỏ:
- Hy vọng, ngươi không để ta chờ lâu.
Lúc này, giữa hư không, Hầu Thanh Lâm vừa sải bước ra, bay thẳng về phía yêu hạch. Một chưởng cắt qua không gian, dường như có lực lượng hư không sinh ra, đan vào trong không gian, bao phủ lấy nó.
- Ầm!
Yêu hạch phóng ra yêu mang đáng sợ, lực lượng hủy diệt k.hủng bố đâm tới hư không, tiếng long khiếu chấn động không gian. Lại thấy bàn tay Hầu Thanh Lâm xẹt qua hư không, dường như có một vực sâu thâm thúy vô tận hiện ra, lộ ra một chút ánh sáng luân hồi, yêu lực k.hủng bố cùng với long khiếu nộ, toàn bộ chìm vào vực sâu, dần dần tiêu tan, ngay sau đó hoàn toàn biến mất.
- Lực lượng luân hồi.
Ánh mắt của mọi người mở lớn, hùng mạnh, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm, cho dù không xuất ra Luân Hồi kiếm, lại vẫn có thể làm cho ánh sáng luân hồi nở rộ. Quá dũng mãnh, loại lực lượng này làm cho người ta cảm thấy không theo kịp, ai dám cùng y chiến nữa.
- Vù.
...vù...vù.... Một cỗ lực lượng hư không đáng sợ bao lấy yêu hạch, bước chân Hầu Thanh Lâm vừa tới, từng phương vị trong hư không đều có lực lượng vực sâu luân hồi, lực lượng yêu hạch dù cường đại cũng không thể trốn thoát. Mở ra hai tay, Hầu Thanh Lâm đột nhiên nắm chặt, ánh sáng luân hồi lại nở rộ, mà yêu hạch đã bị y nắm vào tay, giống như một viên tinh thể bình thường. Khó có thể tưởng tượng, yêu hạch lúc này trong tay Hầu Thanh Lâm lại là cái yêu hạch k.hủng bố vừa đánh ch.ết rất nhiều cường nhân, chênh lệch quá xa, căn bản không thể bù đắp a.
- Lợi hại.
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra mục tiêu hướng tới, lần thứ hai hắn nhìn thấy Hầu Thanh Lâm ra tay, vẫn rung động lòng người như vậy.
- Ta đã nói rồi, y là thiên tài khó gặp, chỉ là yêu hạch, không làm gì được y.
Y tất nhiên sẽ trở thành Hoàng giả, thậm chí một ngày kia, Đại Đế cũng có thể. Sau khi ngươi trở thành môn đồ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, coi như đồng môn của y và Mộc Trần kia, có thể thì cùng những người này tiếp xúc nhiều một chút, trên người bọn họ đều có chỗ mà ngươi cần học tập. Cùng Kỳ bên cạnh lên tiếng, Lâm Phong gật đầu, bất kể Mộc Trần hay là Hầu Thanh Lâm, cảm giác của hắn đối với bọn họ đều rất tốt, hơn nữa thực lực bọn họ đều vượt xa hắn, thậm chí đủ tư cách làm thầy hắn, rất nhanh, hắn sẽ có cơ hội trở thành đồng môn với họ. Lúc này, lại thấy Hầu Thanh Lâm cúi đầu, ánh mắt thản nhiên quét về phía Hiên Viên Phá Thiên một cái nói:
- Trước khi ngươi có được thực lực, không cần khoe ra thiên phú của ngươi, sẽ không ai quan tâm đâu.
Lời nói của Hầu Thanh Lâm rất trực tiếp, châm chọc Hiên Viên Phá Thiên. Hiên Viên Phá Thiên có thể kiêu ngạo, y mặc kệ, nhưng mà Hiên Viên Phá Thiên lại dám lộ ra hàn quang với Mộc Trần, khiến trong lòng y không vui, y rất tôn kính Mộc Trần sư huynh đó.