- Thần sắc Hiên Viên Phá Thiên lại lần nữa cứng lại, ngẩng đầu nhìn Hầu Thanh Lâm trên không, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lần thứ hai trong ngày này gã bị miệt thị, hơn nữa lần này lại càng thêm trực tiếp, Hầu Thanh Lâm trực tiếp châm chọc gã như thế trước mặt mọi người. Hiên Viên Phá Thiên gã, hậu duệ Hoàng giả, bất kể đi đến chỗ nào đều là nhân vật thiên kiêu, đám người tất cung tất kính đối với gã, chưa từng bị loại nhục nhã như thế này. Ánh mắt Hầu Thanh Lâm chậm rãi đảo qua, không có tiếp tục nhìn gã, mà quay lại nói với Mộc Trần:
- Sư huynh, chúng ta đi thôi.
- Ừ!
Trên mặt Mộc Trần lộ ra nụ cười dịu dàng, ba người lập tức xẹt qua hư không, nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ để lại một đám người ngạc nhiên thán phục.
- Đây chính là đệ tử thân truyền của Hoàng Vũ, thời điểm ta đối mặt với Hiên Viên Phá Thiên phải chú ý cẩn thận từng chút một, mà bọn họ, lại dám miệt thị Hiên Viên Phá Thiên, vô cùng ngạo nghễ đứng trên không trung.
Nếu có một ngày, ta trở thành môn đồ của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, cũng có cơ hội như thế, đứng trên không trung, nhìn xuống nhân vật thiên kiêu như Hiên Viên Phá Thiên. Rất nhiều người trong lòng âm thầm thay đổi, lại sinh ra một cỗ mong chờ, trở thành môn đồ Hoàng Vũ, nhóm môn đồ đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng. Ngoại trừ việc, môn đồ Hoàng Vũ đều là người xuất chúng, được nhìn thấy Hoàng chân chính, được Hoàng tự mình chỉ điểm, bước vào hàng ngũ đệ tử thân truyền của Hoàng, là một kỳ ngộ lớn lao. Giờ khắc này, nhóm người trên Ô giang đều kiên định quyết tâm trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Ánh mắt Hiên Viên Phá Thiên nhìn chằm chằm mấy bóng người rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng lạnh nhạt:
- Một ngày kia, Hiên Viên Phá Thiên ta nhất định sẽ giẫm lên trên các ngươi, trở thành môn đồ Hoàng Vũ xuất sắc nhất.
Sau khi đạt được mục tiêu đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, sau đó sẽ là đệ nhất môn đồ Tôn Vũ, cuối cùng là giẫm lên bọn người Mộc Trần, Hầu Thanh Lâm, đây là mục tiêu của Hiên Viên Phá Thiên hắn. Ánh mắt đảo qua, con ngươi băng lãnh của Hiên Viên Phá Thiên quét về phía mọi người. Tiếng rồng ngâm đêm khuya, điềm lành hiện thế, dưới đáy Ô giang xuất hiện một tòa Long cung, yêu hạch của yêu long gần trong gang tấc, lại bị người khác cướp mất, gã lại không đoạt được cái gì, thậm chí, còn bị hủy đi một kiện thánh khí Sâm La Vạn Tượng. Một khắc đó, yêu hạch gần gã như thế.
- Ai đánh lén ta?!
Hiên Viên Phá Thiên băng hàn nói, thậm chí có người dùng lực lượng hư không ra tay với gã, mới khiến cho sự khống chế của gã với Sâm La Vạn Tượng trong một khắc kia trở nên yếu đi, khiến cho yêu hạch lấy yêu lực dũng mãnh đánh tan Sâm La Vạn Tượng, thoát khỏi khống chế của gã. Một viên yêu hạch yêu long, còn có một kiện thánh khí, và một bả vai bị xuyên thủng, lần đánh lén kia khiến gã đủ thảm. Lúc này, những người tranh đoạt yêu hạch kia cũng buồn bực, kết quả vậy mà lại không có đạt được cái gì, nghe được câu chất vấn của Hiên Viên Phá Thiên, không có người nào trả lời. Bóng người hắc ảnh kia run lên, hạ xuống trên đống hoang tàn, nhìn thoáng qua Lâm Phong và Cùng Kỳ đứng đó, ngay sau đó, y đi về phía đống Long lân, lấy không được yêu hạch, thì mang vài miếng long lân đi vậy.
- Chẳng lẽ y phát hiện là ta? Lâm Phong cảm nhận được ánh mắt của hắc ảnh kia, thầm nghĩ trong lòng.
Thời điểm trong Long cung, hắc ảnh này đã chú ý tới hắn, không biết trong một khắc khi mọi người động thủ tranh đoạt yêu hạch, hắc ảnh đó có phát hiện hắn trong lúc đó nở rộ yêu khí, sử dụng hư không yêu thuật hay không!?
- Vù.
..vù...vù.... Trong hư không, từng gã cường nhân lóe lên rời đi, hoặc hướng tới đống Long cung hoang tàn, hoặc phá không rời đi. Ánh mắt Hiên Viên Phá Thiên chậm rãi đảo qua, quét về phía đống hoang tàn bên này, đồng thời nhìn thoáng qua Lâm Phong đứng trên đó một cái. Bất quá, trong con ngươi của gã lộ ra vẻ miệt thị và khinh thường, căn bản không quá để ý Lâm Phong.
- Tiểu tử, xong chưa.
Cùng Kỳ truyền âm nói, tên nhãi này, vậy mà dùng thời gian lâu như vậy.
- Nhanh.
Lâm Phong hạ giọng nói, một luồng long phách kia dung nhập vào trong huyết mạch, khiến lực lượng huyết mạch và thân thể tương dung cực kỳ thuận lợi, cải tạo huyết mạch của hắn. Nếu không phải có luồng long phách này, hắn hấp thu tinh huyết yêu Long tất nhiên có hạn, không thể cải tạo huyết mạch được hoàn toàn như vậy, hơn nữa, tốc độ cũng không nhanh đến như thế.
- Chúng ta đi được rồi, bên trong đống hoang tàn còn có yêu vân, việc chúng ta tiến vào mảnh không gian kia cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện, khi đó chúng ta lại bị người ta chú ý rồi.
Cùng Kỳ tiếp tục truyền âm, trong lòng Lâm Phong âm thầm gật đầu, hắn đương nhiên cũng biết điểm này.
- Có tên gia hỏa nhà ngươi ở đây, ta cũng không lo lắng nhiều, dù sao ngươi có thể bảo vệ tính mạng của ta.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng.
- Ngươi thật sự tin? Cùng Kỳ quay đầu lại, đôi mắt yêu tuấn nhìn Lâm Phong nói.
- .
..... Vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ, không nói gì, nhìn chằm chằm Cùng Kỳ.
- Chút điểm tu vi hiện tại của ta có thể bảo vệ tính mạng của ngươi!
!? Không nói như vậy, ngươi dám mạo hiểm sao. Cùng Kỳ cười nhạt, khiến Lâm Phong cứng họng, khốn khiếp, tên này.... chưa có câu nào thật.
- Tốt lắm.
Lâm Phong hung hăng trừng mắt nhìn Cùng Kỳ, lập tức thở dài ra một hơi, bước chân bước tới, nói với Cùng Kỳ:
- Chúng ta đi.
Dứt lời, thân thể hai người bay lên không, lặng yên rời khỏi, bay về phía ít người lui tới, không muốn kinh động bất cứ kẻ nào. Hai người Thiên Vũ bậc thấp, quả thật không ai để ý, những cường nhân kia vẫn đang tìm kiếm trong đống Long cung hoang tàn, nhìn xem có thể tìm được kỳ ngộ lớn nào hay không. Mà trên Ô giang, có một bóng người vẫn luôn chú ý đến Lâm Phong. Trong một khắc khi Lâm Phong lóe lên rời đi, người nọ cùng mấy người bên cạnh cũng cùng nhau lóe lên, truy đuổi Lâm Phong. Trên không Ô giang, cường giả vẫn vô số, những người này dường như quyến luyến nơi này, không nỡ rời đi. Nguyệt Lạc Ô Đề, tử thương vô số, rồng ngâm đêm khuya, dị bảo chẳng lẽ chỉ có yêu hạch mà Hầu Thanh Lâm cướp đi kia?
- Ầm!
!! Ngay trong lúc đó, giữa mảnh hoang tàn truyền ra một tiếng nổ ầm vang, lại thấy Hiên Viên Phá Thiên đứng giữa đống hoang tàn, tóc dài bay loạn, sắc mặt băng hàn tới cực điểm. Địa phương gã đứng, chính là nơi vừa rồi cung điện sụp xuống, chỉ có điều lúc này bị nền cũ sụp đổ vùi lấp, trước mặt gã thậm chí còn có một mảnh không gian dưới nền đất. Không gian dưới nền đất này là địa phương được lợi trảo dưới bụng yêu Long thủ hộ. Ngoại trừ mảnh không gian này, còn có yêu vân ngang dọc đan vào nhau, dưới đống hoang tàn, xung quanh đều có yêu vân. Đám người cảm nhận được tức giận lạnh như băng của Hiên Viên Phá Thiên, ánh mắt cũng nhìn về phía bên này. Đống hoang tàn chung quanh thân thể Hiên Viên Phá Thiên đã bị hắn thổi quét sạch, yêu vân và mảnh không gian dưới lòng đất đồng loạt hiện ra trong ánh mắt mọi người, khiến vẻ mặt bọn họ cứng đờ. Chẳng lẽ, trong không gian dưới nền đất này từng có cái gì? Những người còn sống trong cuộc tranh đoạt yêu hạch lúc trước tiến vào đại điện, thời điểm bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh Hiên Viên Phá Thiên, sắc mặt cả đám đều trở nên cực kỳ khó coi. Bọn họ đều hiểu ra, khi bọn họ đang liều mạng cướp đoạt yêu hạch, có người âm thầm đoạt bảo rồi. Bọn họ cũng nhớ tới từng tiếng rồng gầm cùng từng trận long khiếu nộ, có lẽ do nơi này truyền ra rồi. Thật giận, lúc ấy đều đang tranh đoạt yêu hạch, bọn họ cũng không có để ý đến, hiện tại chỉ có một từ, hối hận a!!!! Nơi này bị người lấy trộm đi cái bảo vật gì, không ai biết được, ngay cả khí tức cũng bị xóa sạch rồi.
- Là hắn… - Hai con kiến Thiên Vũ bậc thấp kia.
Trong đầu mọi người đột nhiên hiện lên hai bóng người, chỉ có hai người bọn họ trước sau vẫn ở lại trong Long cung, hai con kiến bị người quên lãng, hai kẻ không có người để ý đến. Ánh mắt của Hiên Viên Phá Thiên nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong rời đi, thân thể gã lập tức bay lên trời, hóa thành một luồng quang hoa rực rỡ truy đuổi theo, không biết còn có thể đuổi kịp hay không.
- Ông.
....!!! Thiểm Điện Yêu Bàng biến thành hắc ảnh, mở ra cánh chim thật lớn, trong đêm tối lóe lên, y cũng thật không ngờ, người thắng cuối cùng lại là hai người yếu nhất, tuy y phát hiện đối phương có chỗ hơn người. Mà lúc này đây, Lâm Phong làm sao lại để cho bọn hắn có cơ hội đuổi kịp, một đường lóe lên, đi về phía hoang sơn dã lĩnh, tốc độ vô cùng nhanh, trời đất bao la, những người đó cho dù phát hiện có dị thường trong đống hoang tàn, có thể tìm đến hắn mới là kỳ quái. Lâm Phong đương nhiên cũng phát hiện có người truy đuổi hắn, lúc vừa mới rời đi đã phát hiện. Tuy nhiên, thời điểm hắn nhìn thấy người truy đuổi hắn lại là tên đó, khóe miệng liền cong lên một chút, ý cười lạnh như băng, thậm chí cũng không có vội vã vứt bỏ đối phương. Bước chân hạ xuống một dãy núi hoang dã, thân hình của Lâm Phong ngừng lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn vài bóng người đang ngự không mà đến, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên. Thời điểm mấy người kia đi tới trước mặt Lâm Phong cũng ngừng lại, người cầm đầu bên đó là một thanh niên tuấn tú, có chút không tầm thường, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo một chút sát ý lạnh như băng.
- Có thể nói là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, vậy mà ngươi lại tự tìm đường ch.ết, đi tới Bát Hoang cảnh này.
Thanh niên kia lạnh lùng nói chuyện với Lâm Phong. Lâm Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Thiên Lâm thiếu gia, đã lâu không gặp.