Giết được 3 đầu lĩnh lớn, không nói đến phần thưởng, chỉ cần đám yêu đan đã thu được một mẻ lớn rồi. Thông thường giá cả yêu đan cấp 1 dao động từ 50 đến 100 Bạch Tinh tùy loại, cấp 2 khoảng 600 ~ 1000 Bạch Tinh và cấp 3 thì hơi hiếm, số lượng ít, đặc biệt nếu xuất phát từ yêu thú huyết mạch cao thì giá sẽ có chút đột biến, khoảng từ 3000 đến 7000 Bạch Tinh.
Đây là thông tin Vương Phong tra cứu được trong thời gian rảnh rỗi ngồi xe trở về trung tâm trị trấn, nhiệm vụ lần này nếu xếp ra thì chắc chắn đội hắn đạt hạng 2, mặc dù còn một đoạn thời gian mới đến ngày hẹn nhưng hầu như các mục tiêu đều lần lượt bị đốn hạ nên trở về sớm hơn dự kiến.
- Hai ngày rồi, không biết học viện có gì mới không.
Lấy cái điện thoại lưu sẵn số Đại Hùng nhắn tin hỏi thử, biết được ngoài việc hai tuần sau bắt đầu kiểm tra định kỳ lần thứ nhất thì chẳng có gì gấp, tuy nhiên đợt kiểm tra này rất quan trọng, vừa có phần thưởng tốt sau mỗi lần chiến thắng và nếu như vượt qua được ba vòng trở lên thì học viên có quyền tấn thăng lên năm 2 vào nửa năm sau.
Mỗi khi học viên tiến vào các bậc học khác nhau sẽ được nhận một vài phần thưởng để khuyến khích và nhiều ưu đãi lớn, ví dụ như năm nhất, học viện sẽ trợ cấp hai pháp chú cấp 1 thông thường... đến nay Vương Phong vẫn chưa đến nhận, dù sao cũng chẳng cần thiết lắm vì tư chất thông thường khá phổ biến, giá thành rất rẻ, khi sử dụng tốn năng lượng nhưng hiệu quả lại không cao.
- Kiểm tra thường là thi đấu đối kháng, không được sử dụng hộ mệnh giả nên phải luyện tập Mộc hệ rồi, bọn thiên kiêu hiện tại ít nhất cũng bát trọng nên phải cố gắng mới được.
Hữu Sinh không biểu lộ tâm tình, nhẹ giọng trả lời.
- Nếu ngươi chịu hấp thu thằng nhóc Si Mộc đã có thể thăng tiến một đoạn lớn, lại còn thay đổi được tư chất Mộc hệ.
- Nó vừa vượt qua thiên kiếp, trời cao cũng đối với ta đủ tốt rồi, khách sáo một chút, ha ha.
- Aizz, làm người đừng quá mềm lòng.
- Ta biết, không sao đâu, vốn dĩ ta cũng chẳng có bổn ba đầu sáu tay để đột phá tất thảy, tham thì thâm.
- Cũng đúng.
Trời đã sụp tối khi về đến thị trấn, cả đội bắt một chiếc xe buýt đến công hội để lĩnh thưởng, đến trạm đầu tiên thì hai chị em họ Tần liền bước xuống và cáo từ.
- Chúng tôi về trước, tạm biệt.
- Được, khi nào có nhiệm vụ sẽ gọi hai người một tiếng. – Tống Uyển sau vài lần tiếp chuyện với Tần Phương Nghi đã thấy hai người hợp nhãn, miễn cưỡng trở thành bạn bè.
Chuyến xe buýt tiếp tục lăn bánh, Tống Thiết ngồi canh Vương Phong nghĩ nghĩ tính toán gì đó rồi quay sang nói.
- Vương Quang, phần linh thụ để chúng tôi bán xong sẽ gửi cho cậu, không cần phải phiền phức.
- Không sao, cần cứ gọi tôi, học viện chả có việc gì quan trọng, mọi người định mang đến khu thương mại hay cửa hàng để bán vậy?
- Đều không phải, hoặc chợ đen hoặc khu đấu giá, những món xa xỉ thế này đem đến nơi đó rất được giá.
- À, khi nào đi, tôi cũng muốn xem một chút
Tống Thiết lấy ra điện thoại xem lịch rồi thống nhất tối hôm nay mang đến khu đấu giá, ngày mốt sẽ khai mở, chắc hẳn gây nên một hồi chấn động lớn bởi vì chỉ vào những dịp đấu giá lớn hằng năm mới có người từ phương xa đem về một chút linh quả, bình thường đều vô phương tìm được.
Theo như thông tin trên mạng, người Mộc hệ sử dụng trực tiếp các bộ phận của linh thụ sẽ được cải thiện mạnh về tư chất, tiến gần và tiếp cận với tư chất của linh thụ nhưng chắc chắn không thể nào giống y hệt được, tuy nhiên như vậy vẫn rất hấp dẫn, phải biết thế giới này thuộc về tu sĩ, trong đó Mộc hệ là phổ biến nhất.
Hơn nữa, linh thụ còn cung cấp một nguồn năng lượng cực kỳ tinh kiết cho người sử dụng, so với việc hấp thụ linh khí thiên địa, luyện tập cơ bản tốt hơn gấp mấy chục lần tùy vào tư chất của linh thụ, dĩ nhiên cần có thời gian để tiêu hóa nhưng chung quy ít hơn nhiều.
Vốn dĩ Vương Phong định giữ lại hết phần của mình với lý do giúp đỡ một người bạn Mộc hệ nhưng thật ra để lâu không ổn, dù bảo quản tốt cũng bị hư hại dần nên hắn chỉ lưu lại hơn 20 linh quả nhỏ nhỏ, từ từ sử dụng.
Công hội mở cửa suốt 24 giờ, bất kỳ lúc nào đều có người trực phiên phục vụ. Chào đón bọn họ là một trung niên khá lớn tuổi, nghiêm túc, trang nhã gật đầu chào.
- Xin chào, tôi có thể giúp được gì?
- Chúng tôi đến trả nhiệm vụ về Song Hỏa Quyền Hầu ở Bích Ngọc Lâm.
Sau trả lời, Tống Uyển giao ra tất cả yêu đan để công hội kiểm nghiệm, thời thế hiện đại nên chỉ cần đặt vào máy là tự động phân tích được nguồn gốc của yêu đan ngay.
Mất hơn 5 phút, người phụ trách kiểm nghiệm mang số yêu đan hoàn lại cho cả nhóm rồi gửi kết quả xác nhận cho cô gái ngồi ở quầy gần đó.
- Xin chào, theo thống kê từ trước, đội của các vị xếp hạng 2, thưởng 10 Lục Tinh, một pháp chú cấp 2 cao kỹ, 3 pháp chú cấp 2 thông thường, tùy ý chọn thuộc tính và 3000 điểm cống hiến chia đều cho mỗi thành viên.
- Vâng, cảm ơn. – Tống Uyển thay mặt tiếp lấy.
Nhóm có 5 thành viên nhưng chỉ có bốn pháp chú nên Vương Phong quyết định nhường lại cho bốn người Tống Uyển, dù sao bản thân cũng không thiếu.
- Ồ, mỗi người 600 cống hiến, coi bộ lần này Tống Uyển lên Hoàng Kim rồi nhỉ.
Hoàng Kim là cấp bậc thứ ba trong giới thợ săn, trước đó gồm Bạch Ngân và Thanh Đồng, mỗi bậc như vậy có 5 sao và mọi người đều bắt đầu từ một sao Thanh Đồng với 0 điểm cống hiến.
- 600 cống hiến là được mấy sao nhỉ?
Vương Phong thật tình không biết nên buộc miệng hỏi thử.
- Cậu vừa mới bắt đầu chắc được 3 sao, không nhầm thì 200 điểm là 2 sao, 500 điểm 3 sao.
- À, cảm ơn.
Vì hắn không lấy pháp chú nên được chia 4 Lục Tinh, hơi ít nhưng không đến nỗi tệ, dù sao mục tiêu của chuyến đi này chính là trải nghiệm, như này đủ rồi. Nói thêm vài câu thì ai nấy chia nhau ra trở về nhà, hẹn khi nào có nhiệm vụ thì gọi một tiếng, thông thường chỉ những khi có nhiệm vụ nhóm, mọi người mới tập họp đông đủ thế này thôi.
Bắt xe mấy giờ đồng hồ liền có mặt ở nhà, nơi hắn ở nằm sát cửa Nam của thị trấn, bên ngoài gần nhất là núi cấm Tau – nơi nổi tiếng nguy hiểm không kém gì Bích Ngọc Lâm. Sau chuyến đi lần này, hứng thú thám hiểm trong người Vương Phong lại một lần nữa kích phát, nếu không phải bản thân còn chưa đủ thực lực thì hắn đã lao đầu vào núi cấm thử vận một lần rồi.
Thấy con trai mình về, hai người phụ nữ trong nhà vui vẻ bày biện một bữa hoành tráng, không biết lý do gì mà cái cảm giác Vương Phong dành cho mẹ và dì chẳng khác gì máu mủ ruột thịt thật sự, muốn yêu thương và chăm sóc họ khỏe mạnh đến suốt cuộc đời, đó cũng là một trong những lý do mà hắn tránh day vào phiền phức, đặc biệt là bọn thiếu gia, tiểu thư các thế lực lớn, xã hội này cường long bất áp địa đầu xà, rừng nào cọp đó.
Tóm lại chỉ có thể nói rằng Vương Phong hắn còn quá yếu đuối để dang rộng đôi cánh che trời.
- Hừ... lo mà luyện tập đi, ngươi phế vật vẫn có ta. – Ma Kiếm Zamato và hắn như có một mối liên kết đặc biệt, đến cả cảm xúc cũng không che dấu được.
- Ha ha, được, cảm ơn ngươi.