U Minh Đại Đạo

Chương 32

Buổi tối Vương Phong thường dành hết thời gian cho việc tu luyện hoặc xem ít sách bổ túc nhưng hôm nay lại có nhã hứng đi uống cafe, không phải đột nhiên mà bởi nơi này thường là tụ điểm của rất nhiều tin tức bát quái gần xa, người thường hay tu sĩ đều luôn giữ một sở thích là tò mò và buôn chuyện.

Không mất nhiều thời gian để di chuyển đến một quán cafe đèn mờ nổi tiếng trong khu vực, chọn lấy vị trí tốt, ngồi xuống liền có người đến phục vụ.

- Chào quý khách, ngài muốn dùng gì?

- Một ly không đường.

- Vâng, có ngay

Mặc dù nơi hắn ở gần sát với cổng thành nhưng mật độ dân số rất đông, hầu như đô thị hóa tất cả nên những quán cafe, vũ trường khá nhiều, người dân Khởi Nguyên đại lục đặc biệt dễ sống nếu chăm chỉ và có một nơi để an cư lạc nghiệp, phân hóa giàu nghèo dĩ nhiên không thiếu nhưng trong những tòa thành lớn, yên bình thì không đến nỗi gay gắt.

Vì cuộc sống nhẹ nhàng, thoải mái nên những nơi phục vụ nhu cầu giải trí rất được ưa chuộng, mỗi tối đều phi thường đông đúc, sinh ý dạt dào.

Ngồi hơn một giờ đồng hồ, ác niệm của những người xung quanh đều đã bị Vương Phong thu hết, đây mới chính là lý do lớn nhất để hắn mất thời gian ở nơi này. Vật đại bổ đối với hắn đơn giản là thù hận, giận dữ, gian dối... mà hầu như bất kỳ ai không ít thì nhiều đều có, tuy nhiên hắn chỉ dùng Âm Dương nhãn thu lấy khi ác niệm toát ra bên ngoài chứ hoàn toàn không cưỡng ép hút của người khác, như vậy sợ rằng trái với thiên đạo, giúp người nhưng hại mình.

Với những gì đã tích lũy mấy ngày nay hẳn Ám hệ có thể đột phá liên tục hai trọng liền, dừng lại ở nhất trọng cũng một thời gian, dù cho như vậy là quá nhanh, quá nghịch thiên nhưng bản thân hắn cảm nhận được mình đã có thể tiếp tục đột phá.

Hơn nữa bất kể là thuộc tính hay linh thể của hắn đều không phải tầm thường, những cấp độ đầu tiên lại khá đơn giản, trên thế giới cũng rất nhiều bậc vĩ nhân sở hữu tốc độ tu luyện như gió thổi, thậm chí còn có người nghịch thiên hơn.

“Gì thế nhỉ?”

Đột nhiên phát hiện ở cách mình hai cái bàn có một thiếu nữ ăn vận quyến rũ, tóc xỏa dài qua vai khoảng chừng 20, 21 tuổi đang nhìn hắn chằm chằm rồi như có như không quay mặt đi. Đặc biệt nhất ở cô gái là đôi mắt rất hút hồn nhưng đồng thời lại cho người nhìn một cảm giác phi thường giá lạnh, đáng sợ.

“Là tu sĩ, chẳng lẽ phát hiện mình dùng Âm Dương nhãn, không thể nào” – Vương Phong tự trấn an mình rồi tiếp tục công việc.

Đến hơn 22 giờ thì quán lại tiếp tục đón nhận một đợt khách mới, nhóm này chừng hơn mười người, nam nữ lẫn lộn nhưng dù khí chất bên ngoài hay thực lực đều không tệ, toàn là tu sĩ lại đặc biệt hữu duyên ngồi ở bàn bên cạnh.

Vừa ngồi xuống chưa nóng ghế thì một tên trong số đó đã luyên thuyên kể chuyện.

- Ngươi nghe cái gì chưa, xuất hiện nhiều bộ phận linh thụ ở trung tâm thị trấn, đang có rất nhiều tu sĩ nhắm tới.

- Ừ, thông tin lan rộng hơn một giờ rồi, kiểu này mấy lão già núp lùm cũng sẽ để ý đến.

- Dĩ nhiên, đồ tốt ai mà không muốn, có điều lần này nghịch mùa nên giá cả chắc hơi chát.

- ...

Thì ra bọn họ đang bàn về linh thụ, 80% là nói đến thứ bọn hắn vừa mang từ Bích Ngọc Lâm về, thời gian tính ra cũng chuẩn xác, thông tin nóng thường có tốc độ lan tỏa cực kỳ kinh người.

- Uầy uầy, chuyện đó để cho đám nhà giàu lo đi, chúng ta lấy gì mà tranh chứ

- Ha ha ha, ta cũng không phải Mộc hệ, mang về làm gì?

- Thôi đi, còn có chuyện nóng khác nữa, nghe nói Huyết Hoa đã đến vùng Đông Lâm lẩn trốn.

- Chó má, đừng có mà xui xẻo gặp phải ác nữ đó, giết người không gớm tay.

- Đúng đó, nghe đồn mấy hôm trước xuất hiện ở Đông Thượng Lâm, vì chút xung đột nhỏ xíu mà huyết tẩy cả một gia tộc tam lưu.

- Chồi chồi chồi, thử gặp bổn đại gia xem, còn không chết dưới cự vật sao, kha kha kha

Kẻ vừa phát ngôn tục tiễu cười lớn khiến mọi người xung quanh nhíu mày, có điều hẳn ai cũng biết bọn họ là tu sĩ nên không dám động chạm đến.

“Huyết Hoa là ai nhỉ, tra thử”

Vương Phong vừa nghe ngóng vừa lấy ra cái điện thoại gõ cái tên mới nghe được.

“Ồ, người nổi tiếng”

Có rất nhiều thông tin hiện ra khi tìm kiếm, chủ yếu nói về những thành tựu Huyết Hoa đã đạt được, hầu hết là ác nghiệp, cái gì mà tàn sát hơn trăm học viên của một học viện lớn chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ hay huyết tẩy cả thế lực tam lưu chỉ trong một đêm, vô thanh vô thức.

Hữu Sinh hơi lo lắng truyền âm cho hắn sau khi đọc kỹ đoạn thông tin miêu tả về Huyết Hoa.

- Là tội nhân truy nã, thực lực đạt đến Kết Đan cảnh, ngươi không nên trêu vào mấy người thế này.

- Dĩ nhiên, Nhị Nguyên đối cứng Kết Đan cảnh thì tự đúng là tìm chết, có điều nếu xui xui gặp phải thì còn có Zamato chống đỡ.

- Cũng đúng nhưng ngươi phải tuyệt đối cẩn thận vì những kẻ thế này bất luận nam nữ đều xảo huyệt, tinh tế, thực lực hay tâm tính đều đạt đến thượng thừa, ra tay tàn nhẫn, độc kế vô biên.

- Ta hiểu, mà chắc không trùng hợp vậy đâu.

- Ờ, có điều những người độc lai độc vãn mà nổi tiếng như vậy mới đúng là tuyệt diễm thiên tài. – Tiểu đồng nói rồi thở dài như nhớ lại một nhân vật nào đó.

- Ha ha ha...

Trong lúc trò chuyện, Vương Phong vẫn không quên sử dụng Âm Dương nhãn hút hết ác niệm xung quanh, quả thật Ám hệ của hắn quá cường hãn, chỉ cần hấp thụ thế này là có thể một đường đột phá, lại còn sở hữu thần nhãn bá đạo.

Ngẫm lại một chút, bản thân hắn còn thật nhiều thứ phải tu luyện, xong buổi đấu giá ngày mốt chắc phải sắp xếp khoảng 4, 5 ngày vào giới chỉ. Nào là luyện Ngự lực với Cửu U hỏa, Huyết Nguyệt nhãn...

“Haizz, nhiều việc quá” – cảm thán xong một câu mệt mỏi như kiểu tự hứa lèo với lòng, Vương Phong tiếp tục vểnh tai nghe ngóng bàn kế bên.

- Ta nói bắt đầu năm học mới rồi, đám học viên của Đông Hạ đang ráo riết chuẩn bị cho đợt kiểm tra đầu tiên.

- Ha ha, cuối cùng thì cũng chỉ mấy thằng có thiên phú cực cao, học viên hạch tâm thì mới có cơ hội đi xa thôi.

- Cũng đúng, nói cái gì mà ý chí, kiên định, cần cù, trò cười, ha ha.

- Như chúng ta thôi, tư chất không bằng ai, hên hên sống sót khỏi hai năm biên ải trấn thủ rồi cũng về đây làm pháp sư quèn.

Vương Phong để ý bọn họ nói chuyện, lúc này người phụ nữ tóc ngắn vẫn luôn uống rượu mới chịu cất tiếng lần đầu tiên.

- Ha, các ngươi quên Nghịch Mệnh các? Bất kỳ ai được thế lực đó thu nhận cũng đều nổi danh phế vật, rồi sao? Hai, ba năm sau xuất hiện lại trở thành nhân vật phong vân.

- Đại tỷ không nhắc thì ta quên mất, có điều Nghịch Mệnh các là thế lực bên ngoài tòa thành, nghe đồn nội tình còn hơn Đông Hạ nhưng chả ai biết nơi tọa lạc, cũng không biết cách nào để gia nhập.

- Nói như ngươi chẳng phải ai phế phế cũng chạy đến đó sao?

- Cũng đúng, nếu may mắn được bọn họ thu nhận thì tốt quá rồi.

- ...

“Nghịch Mệnh các?”

Lại một cái tên lạ lẫm truyền vào đầu Vương Phong, lập tức dùng chiếc điện thoại để tra cứu, đúng là những cái tên hot nên có rất nhiều tư liệu liên quan nhưng hầu như không quá rõ ràng.

- Một tổ chức thâm tàng bất lộ, kể cả nơi tọa lạc hay ai sáng lập đều không biết, chỉ có thể khẳng định nằm ngoài tầm kiểm soát của tòa thành Đại Lâm. Bất kể ai có danh xưng phế vật bậc nhất, tính tình tốt một chút là có thể may mắn được tổ chức này thu nhận, hai ba năm sau xuất hiện liền trở thành kẻ đứng đầu một phương.

- Thú vị... nhưng có lẽ không phải nơi dành cho ngươi rồi. – Tiểu đồng nói có chút mỉa mai đáng đời.

- Ta chỉ tò mò chút thôi, chẳng biết họ có phương pháp gì nhỉ, nếu có thể giúp một người tư chất kém trở thành nhân vật đỉnh tiêm thì ngươi nghĩ nếu áp dụng lên kẻ có thiên phú thì sao?

- Thế giới này đầy huyền cơ, chẳng ai biết được, không chừng đó là một tà công đánh đổi chẳng hạn.

- Ừm, thôi kệ, về thôi...

Cảm thấy đã đủ năng lượng nên Vương Phong nhanh chóng ra về, nhóm người kia vô tình cũng đứng lên thanh toán cùng lúc.

Quán cafe này nổi bật nhất khu phố gần xa cách nhà Vương Phong một đoạn đường, đi chậm cũng chừng nửa giờ là về đến nên có thể thông thả hóng gió.

Giữa không gian yên lặng, một loạt những âm thanh rùng rợn vang lên dĩ nhiên không lọt khỏi tai Vương Phong.

- Khônggg... đừng....aa

- Giết...Gi..

Những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một con hẻm nhỏ khiến Vương Phong không khỏi giật mình, lúc này trời đã khuya nên hầu như chỉ có phương tiện lưu thông chứ ít người đi bộ, chẳng biết không ai nghe thấy hay cố ý tránh phiền phức mà chỉ có duy nhất mình hắn là nhanh chóng chạy đến hiện trường.

Đến nơi, hắn chỉ có thể tròn mắt kinh ngạc.

- Cái gì đây?

Bên trong con hẻm tối còn lại đúng 12 thi thể chằn chịt vết thương lớn nhỏ, mất máu đến chết - chính là nhóm tu sĩ lúc nãy bàn tán xôn xao bên cạnh bàn Vương Phong, tuy nhiên đã quá muộn, tên sát nhân đã tẩu thoát và để lại hàng ngàn cánh hoa màu đỏ như máu người, chẳng biết xuất xứ từ loài hoa nào cả.

“Là Huyết Hoa?”

Hắn từng đọc qua, bất kỳ hiện trường nào do Huyết Hoa làm ra đều rải đầy những cánh hoa màu máu đáng sợ, như thể đó là một ký hiệu và nhấn mạnh rằng bản thân cô ta thừa nhận cái danh hiệu này.

Tiểu đồng Hữu Sinh cảm thấy người tên “Huyết Hoa” này cực kỳ tàn nhẫn, tốt nhất mắt nhắm mắt mở, nếu không sợ rằng khó tránh khỏi phiền phức.

- Chắc là tên tục tiễu kia lỡ miệng lại xui xẻo bị người ta nghe thấy, đi thôi, mấy vụ này tốt nhất đừng xen vào.

- Được, hấp thu nhanh rồi rút.

Âm Dương nhãn nhanh chóng thu lấy ác niệm của 12 cỗ thi thể trên mặt đất, dồi dào hơn rất nhiều so với mấy giờ đồng hồ trong quán cafe lúc nãy, định bước đi nhưng hắn lại quay đầu lần nữa.

- Để ta gọi người đến mai táng, các người yên nghỉ đi.
Bình Luận (0)
Comment