Giọng hát của Ultraman rất đặc biệt.
Khi hắn ở trong phòng tắm cất giọng ca vàng, thì chó chó, mèo mèo rồi cả dế dế mèo mèo cũng đều im lặng, không ai dám cướp đi nổi bật của hắn.
Năm mới, công ty điện ảnh tổ chức tiệc karaoke ở khách sạn X xa hoa bậc nhất. Nhưng người tham gia bữa tiệc ngoài chuẩn bị lễ phục đẹp đẽ, còn có cả một bộ máy trợ thính.
Ultraman lại rất khách khí, mỗi lần đưa micro đến trước mặt, hắn luôn khiêm tốn: “Tôi hát không hay, mọi người cứ hát trước, mọi người cứ hát trước.”
Không ai nhường hắn lần thứ hai.
Nhưng làm đại minh tinh, nhiêm vụ thực hiện tiết mục áp chót là không thể tránh, hơn nữa, hơn nữa ca khúc áp chót lại phải nhiều.
Trong lúc Ultraman chính thức thể hiện công phu của mình, tất cả mọi người đều lặng lẽ lấy máy trợ thính ra, đeo vào tai, ngoài tiểu quái thú lần đầu tiên tham dự.
Mỗi bài Ultraman hát đều nhận được một màn vỗ tay cùng tán thưởng đến rầm trời.
Hắn liên tục cúi đầu cảm ơn, đến khi nhìn thấy tiểu quái thú hai mắt gần như là rưng rưng lệ, hắn mỉm cười đưa tay ra, dịu dàng hỏi: “Cậu thực sự là thích đến như vậy sao?”
Trong tiếng nhạc vang vọng, tiểu quái thú nghẹn ngào gật đầu, nói: “Lần đầu tiên tôi biết hai ta có điểm giống nhau.”
“Hả?” Ultraman nghe không hiểu.
“Tiếng ca của hai ta đều khó nghe như nhau a.” Đăng bởi: admin