“Được rồi, tiểu điện hạ.” Kỵ sĩ khản giọng nói: “Sẽ xong ngay thôi, thần bảo đảm.”
Đôi chân của Nero rất nhanh được giải phóng.
Tuy nhiên, khi hắn đỡ eo Nero, chuẩn bị bế người lên, hắn nghe thấy trong cổ họng đối phương lăn ra tiếng cười khẽ.
“Lòng trung thành thật sự đáng quý vô cùng, Alexey… Ta thật nên cảm thấy may mắn vì bọn chúng đã để ngươi lại cho ta.”
Vị hoàng đế thiếu niên vừa rồi còn đang nhắm mắt cầu xin từ từ mở đôi mắt đỏ. Khó có thể tưởng tượng, một người chỉ cần thay đổi ánh mắt, là có thể biến thành một người khác hoàn toàn xa lạ.
Bạch Lang Kỵ không tìm thấy bất kỳ điều gì quen thuộc trong đôi đồng tử đỏ sâu thẳm đó.
Phương pháp cuối cùng cũng mất hiệu lực.
Chủ nhân của hắn không hề tỉnh lại.
“Suỵt… Đừng nhúc nhích, đừng căng thẳng.”
“Nero” dùng đầu gối quấn chặt lấy eo Bạch Lang Kỵ, chiếc eo mềm mại dẻo dai đó xoay qua xoay lại, cực kỳ khéo léo dựt hai tay của mình ra khỏi chiếc áo lỏng lẻo. Trước khi Bạch Lang Kỵ kịp phản ứng, đã đưa đầu ngón tay chạm vào sau gáy đối phương, tháo mũ giáp ra, tùy ý ném sang một bên.
Ngay sau đó, hắn một tay đè gáy kỵ sĩ, trán của họ trực tiếp chạm vào nhau, dùng ánh mắt sác bén khóa chặt đồng tử xanh của kỵ sĩ.
“…Ngươi nghe ta nói. Alexey, ngươi phải nghe ta nói, đây là một âm mưu trắng trợn, giống hệt những gì Rupert đã làm với phụ vương. Ngươi không phát hiện sao? Bọn chúng nói dối về lời nguyền trong gia tộc Caesis, rằng mỗi người thừa kế đều sẽ phát điên, sau đó bắt đầu ngày đêm bàn luận, giám sát, đánh giá ta… Kỳ thật chỉ là thèm khát cái ngai vàng chỉ thuộc về ta!!”
Lời khuyên tố gấp gáp đến giữa chừng, “Nero” đột nhiên không thể kiềm chế được cơn phẫn nộ, bàn tay siết chặt tóc vàng của kỵ sĩ một lúc, mới từ từ thả lỏng.
Hắn mở to đôi mắt đỏ âm u, rất kiêu ngạo nghiêng đầu, thì thầm dụ dỗ:
“Mà ngươi Alexey, bạn của ta, kỵ sĩ của ta, ngươi là người duy nhất ta có thể tin tưởng trên đời này… Xin lỗi vì lần trước đã mắng ngươi như vậy, đó là vì ta quá thất vọng, quá tức giận. Ai cũng có thể đối xử với ta như vậy, nhưng chỉ có ngươi tại sao lại có thể đối xử với ta như vậy chứ? Gia đình của ta đều đã chết trong tay phe phản loạn, chỉ có ngươi chịu bảo vệ ta, chăm sóc ta, vĩnh viễn ủng hộ ta… Ngươi sẽ không phản bội ta, phải không Alexey? Bởi vì nếu ngay cả ngươi cũng phản bội ta, ta liền thật sự trắng tay… A, chú sói ngốc đáng thương, ngoan, ngoan…”
Bạch Lang Kỵ bị hắn giữ chặt gáy, dùng con mắt xanh còn sót lại nhìn chằm chằm hắn, trong mắt từ từ chảy ra một hàng nước mắt.
“Nero” lập tức vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đó.
Rồi lại đưa đầu ngón tay đặt giữa đôi môi đỏ mọng của mình, m*t một cái, phát ra tiếng m*t.
Vẻ ngoài của hoàng đế tóc bạc, vốn dĩ thuộc loại kiều diễm đến sắc bén, ngày thường bị khí thế của ngài áp chế, giống như hoa hồng kiêu ngạo không dung khinh nhờn dưới lớp băng.
Thế nhưng giờ phút này, vì đã phản kích kịch liệt khi bị trói trong bộ quần áo bệnh nhân, áo sơ mi lụa trên người hắn đều bị rách, cổ áo buông lỏng trễ xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng tuyết và xương quai xanh. Mái tóc bạc cũng rối bù rũ xuống trước mắt, dưới hàng mi tuyết ướt đẫm, là đôi mắt đỏ tản ra sự điên cuồng và cố chấp kinh người.
Toàn thân hắn đều toát ra một vẻ bệnh trạng như đoá hoá sắp héo tàn thối rữa.
Vừa điên cuồng vừa kiều diễm, ngay cả tin tức tố hoa hồng đang bừng nở, lộ ra một vẻ đẹp điên cuồng đầy ngọt ngào.