“…Ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch của phụ vương lặp lại trên người ta… Đúng vậy, trước tiên cần phải giải quyết Heydrich. Tài năng và binh quyền của hắn là mối đe dọa quá lớn, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ là người đầu vạch trần việc ta phát điên, không thể đảm nhiệm vị trí đế vương, sau đó âm thầm xử lý ta. Phải nghĩ cách giải quyết hắn… ngươi cảm thấy nếu ta để Lang Kỵ tiến hành ám sát hắn có được không?”
Thiếu niên vẫn siết chặt gáy kỵ sĩ, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi do bệnh tật mang đến khẽ nheo lại, chóp mũi lạnh lẽo mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào mũi đối phương.
“…Mau giúp ta nghĩ cách đi. Hoặc là trả lại trí não cho ta… Ngươi sẽ trả lại cho ta, phải không? Trước khi trơ mắt nhìn ta bị bọn chúng g**t ch*t… Chỉ cần ngươi trả lại trí não cho ta, ngươi muốn gì ta cũng sẽ thỏa mãn ngươi, ta cái gì cũng nguyện ý cho ngươi…”
Hắn miệng tuy là đòi hỏi, nhưng bàn tay khác lại men theo cánh tay cứng đờ của kỵ sĩ, một đường s* s**ng về phía đầu ngón tay hắn.
Là thị vệ cận thân của Hoàng đế, quyền hạn trí não của Bạch Lang Kỵ chỉ đứng sau quân chủ Đế quốc, những cũng có thể vô điều kiện mở khoá bằng chìa khóa DNA bí mật của Caesis.
Vân tay của hắn cũng có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với giáp Lang Kỵ, vì thế, dã thú điên cuồng tóc bạc dễ dàng tháo giáp tay của kỵ sĩ ra.
Nhưng cổ tay kỵ sĩ trống không.
“Nero” sững sờ một chút. Biểu cảm không vui nheo đôi mắt đỏ.
“Trí não của ngươi đâu?”
“…”
Bạch Lang Kỵ cúi đầu, chậm rãi mở miệng: “Trước khi ngài tỉnh lại, tôi đã gỡ bỏ tất cả thiết bị tình báo trên người.”
Rồi bổ sung thêm: “Bao gồm tất cả kênh liên lạc điện tử trong tẩm cung này.”
Hắn biết chỉ dựa vào ý chí và sức lực của bản thân là không thể đối phó với Nero khi phát bệnh. Bởi vì trong từ điển của Bạch Lang chưa bao giờ tồn tại lựa chọn “từ chối chủ nhân”.
Hắn thà tự phong bế bản thân và Nero ở một nơi mà cả hai người bọn họ không thể dễ dàng vươn tay đến Đế quốc, ngay cả khi điều này đồng nghĩa với việc khiến hắn không thể kịp thời đồng bộ tình trạng của Nero với những người khác.
“Nero” không dám tin nhìn chằm chằm hắn, liên tục lắc đầu.
Cảm xúc của hắn lên xuống như tàu lượn siêu tốc, chỉ cần nửa giây ngắn ngủi là có thể từ vực sâu đen tối bình tĩnh trực tiếp bùng nổ.
“Ngươi vậy mà lại nghi ngờ ta, Alexey — ngươi không phải Bạch Lang của ta!! Ngươi vốn dĩ phải vô điều kiện tin tưởng ta, đi theo ta, phục tùng tất cả mệnh lệnh của ta!! Ta hận ngươi! Là ngươi đã làm ta mất đi người bạn thân nhất, đồng đội thân cận nhất trên thế giới này!! Cút đi! Cút đi!!”
Bạch Lang Kỵ nhắm chặt mắt lại, một tay tóm lấy hai cổ tay của thiếu niên, một lần nữa mặc lại áo bệnh nhân cho chủ nhân của mình..
Đây không phải là một công việc dễ dàng, đặc biệt là khi chỉ có một mình hắn.