Dã thú điên cuồng hoàn toàn hiểu rõ nhược điểm của người duy nhất trong căn phòng này.
Trong tình huống sức lực hoàn toàn không địch lại kỵ sĩ, nó sẽ cố ý làm ra hành động tự làm hại bản thân, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc dùng hết sức đập đôi chân tàn tật vào bồn rửa tay, rút kéo trong hộp công cụ cắt tóc đâm vào cổ tay mình, cắn nửa cái lưỡi vào giữa răng để uy h**p…
Nhưng điều khiến Bạch Lang Kỵ đau khổ nhất, vẫn là nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt Nero.
Đặc biệt khi thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi lụa đã sờn, hai tay run rẩy ôm mặt hắn, một lần lại một lần đau thương hỏi.
“Rốt cuộc tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Khi ta đặt thanh kiếm lên vai ngươi, lúc đó ngươi đã vui mừng đến thế, giống như tất cả mọi chuyện tốt đẹp trên thế giới đều rơi xuống đầu ngươi, đến giờ ta vẫn có thể nhớ rõ nụ cười của ngươi lúc đó… Tại sao vậy, Alexey? Là ngươi đã chán ghét ta sao? Là ngươi đã hối hận sao?”
Bạch Lang Kỵ trước đó để mặc cho “Nero” điên cuồng mắng, cũng không hé răng một tiếng.
Nhưng chỉ có những lời này, kỵ sĩ từ từ ngẩng đầu, từng câu từng chữ đáp lại: “…Không bao giờ. Việc trở thành Bạch Lang của ngài, ta tuyệt đối sẽ không hối hận.”
“Ngươi nói dù là xuống địa ngục cũng sẽ đồng hành cùng ta. Lời đó bây giờ không tính sao, Bạch Lang?”
Thiếu niên thấp giọng hỏi, vai trái tr*n tr** dưới ánh đèn hiện lên màu trắng lạnh lẽo: “Nếu bị ngươi vứt bỏ như vậy, ta cũng chỉ có thể một mình sống dưới địa ngục. Như vậy cũng không sao sao?”
Mỗi khi Bạch Lang Kỵ chăm chú nhìn vào đôi đồng tử đỏ đó, hắn sẽ cảm thấy mình đang chăm chú nhìn vào một vực sâu đen tối.
Vực sâu đó lúc nào cũng muốn cuốn đi lý trí của hắn.
Hắn biết, vì tiểu chủ nhân của mình sở hữu thứ ánh sáng và nhiệt độ rực rỡ của một mặt trời, nên phần bóng tối phía sau cũng sẽ trở nên vô cùng sâu thẳm và đáng sợ.
Hắn suýt chút nữa bị thứ bóng tối này nuốt chửng.
…Bởi vì kia rõ ràng chính là đôi mắt của Nero, khuôn mặt của Nero, hơi thở và thân thể của Nero.
Nhưng tiếng còi cảnh báo chiến tranh ngoài cửa sổ, một tiếng so một tiếng càng cấp bách.
Hướng cảng Vương Đô truyền đến tiếng chấn động ù ù, dư chấn lay động cả Thái Dương Cung.
Hắn biết, điều này có nghĩa là tình hình tiền tuyến hiện đang vô cùng không lạc quan, ngay cả đội quân đóng giữ lâu dài tại Vương Đô, cũng cần khởi động, sẵn sàng được điều đi bất cứ lúc nào.
Vì thế hắn vươn tay về phía Nero, nhẹ nhàng kéo lại cổ áo đang trễ xuống vai.
“Nero” chú ý thấy tay hắn lại vươn về phía nút thắt của áo kiềm chế, liền lập tức giở trò cũ, nâng khuỷu tay đập vỡ gương trên bồn rửa tay, sau đó nuốt một mảnh thủy tinh vào miệng.
Nhưng một cơn tê ngứa rất nhỏ lại lan ra sau gáy hắn trước.
Bạch Lang Kỵ đã tiêm xong một liều thuốc an thần cho hắn, liền cẩn thận banh miệng hắn ra, lấy mảnh thủy tinh đó ra ngoài.
“Đồ khốn…”
Hiệu quả của thuốc an thần rất nhanh, cơ thể thiếu niên nhanh chóng đổ về phía trước, mềm oặt ngã vào lòng Bạch Lang Kỵ. Và trong khoảnh khắc cuối cùng đôi mắt đỏ đó khép lại, một ngọn đuốc thê lương đột ngột lóe lên ở đáy vực sâu.
Hoàng đế tóc bạc nhìn kỵ sĩ, khẽ nhếch môi với hắn một chút.
Rồi sau đó, ngọn đuốc lại bị bóng tối nuốt chửng, thiếu niên tóc bạc lại một lần nữa mệt mỏi lâm vào hôn mê.
P/s: Ấu sịt, sao mà cảm giác tội lỗi với phấn khích cứ đấm nhau trong lòng lúc beta mấy đoạn này vậy trời… *có thể là xuống địa ngục ngay bây giờ*