Tinh Hồng đợi đến khi toàn bộ hạm đội rút lui an toàn, mới cùng Quyền Trượng Đế Quốc và quân đoàn Lang Kỵ rẽ vào thông đạo khúc tốc.
Vương Trùng và bầy đàn của nó vẫn chẳng hề hay biết rằng chúng không phải là đang cắm đầu lao theo “Túi” mà đang lao về kết cục huỷ diệt của mình.
Mọi thông đạo khúc tốc dẫn ra Constantinople đồng loạt khép lại.
Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, tựa hồ cả vũ trụ đều đang nín thở chờ đợi thời khắc sắp tới.
Nero ngồi yên trong khoang điều khiển, khép đôi mắt đỏ thẫm, lắng nghe tiếng đếm ngược vang vọng trong tai nghe.
“Constantinople” — ngọn lửa cuối cùng của nền văn minh La Mã cổ đại, giờ đã hóa thành vũ khí trong tay hắn dùng để chôn vùi kẻ thù của đế quốc.
“…Ngươi biết nếu trận này thật sự thắng, hai ta sẽ thế nào chứ?”
Đúng vào giây phút căng thẳng nhất, hệ thống vang lên.
Không còn cái giọng cà rỡn thường ngày, mà trầm tĩnh lạ lùng, như muốn khắc từng chữ vào trí óc Nero.
“Nếu Đế Quốc thật sự chiến thắng Trùng tộc, cốt truyện gốc sẽ lệch hẳn khỏi quỹ đạo. Chủ thần chắc chắn sẽ phát hiện. Một khi thế giới này rời khỏi đường ray nguyên tác, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ngay cả nhân vật chính St. Lophis… cũng sẽ biến đổi theo một cách không thể lường được.”
Nero không đáp.
Hắn chỉ khẽ nhếch khóe môi còn vương máu, tựa như đang thưởng thức một khúc nhạc tuyệt diệu giữa tiếng đếm ngược dồn dập.
“Khi cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo đã định sẵn” hệ thống tiếp tục, “kẻ chịu trách nhiệm, chính là ngươi, sẽ phải nhận lấy trừng phạt ngẫu nhiên: chết tức khắc, biến thành xác sống bất tử, hay là bị độc thảo hành hạ đến vĩnh viễn… chung quy lại ngươi sẽ không thể thoát khỏi kết cục bi thảm đã được chú định.”
“Ta nhớ rõ” Nero khẽ mở miệng, giọng bình thản, “ngươi đã từng nói rồi.”
Hệ thống lặng đi một thoáng. Sau cùng, nó chỉ khe khẽ thở dài — như một lời thì thầm cuối cùng:
“…Được thôi.”
Rồi nó tan biến, trở lại bộ điều khiển thần kinh của Tinh Hồng.
Ít nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi diệt vong, nó vẫn kề bên Tinh Hồng đại mỹ nhân.
“Còn 30 giây.” Heydrich trầm giọng báo cáo.
Vương Trùng vẫn điên cuồng truy sát đoàn chiến hạm vận tải cướp đi báu vật của tộc đàn.
Nó đã nhận ra hạm đội đế quốc đã rút lui, nhưng xa xa kia, vẫn còn lơ lửng một đoàn hạm đội xa lạ, lặng lẽ như hổ rình mồi. Nó tin rằng đế quốc chỉ vừa bàn giao chiến tuyến cho một nền văn minh khác tới tiếp sức.
Mà Trùng tộc — vốn chưa từng biết đến hai chữ “sợ hãi”.
Khi đội quân tiên phong tiến vào tầm bắn, Vương Trùng lập tức hạ lệnh nghênh chiến. Cả bầy vung những gai xương sắc như lưỡi dao, múa loạn những chi khổng lồ, hòng xé nát kẻ thù như đã từng xé tan vô số chiến hạm đế quốc.
Nhưng… gai xương chỉ chạm vào khoảng không.
Hạm đội xa lạ kia vẫn bất động, lơ lửng giữa hư không.
Bầy trùng dữ tợn cứ thế lao qua, xuyên thẳng những thân tàu khổng lồ — như thể chúng chưa bao giờ tồn tại. Chỉ có vài gợn sóng điện tử lăn tăn khi thân thể côn trùng cắt qua lớp vỏ hư ảo ấy.
Cả Vương Trùng lẫn đám huyết đồ đều chết lặng, sững sờ không thốt nổi một âm tiết nào.