Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 787

Bão xạ tuyến bùng nổ từ sao neutron quét ngang qua Constantinople — cảnh tượng có thể coi là tận thế.

Những vành đai thiên thạch khổng lồ vắt ngang tinh khu, gần như bị nghiền nát thành bụi mịn.

Biển trùng từng cuồn cuộn như thủy triều, che trời lấp đất… giờ cũng chỉ còn vô số mảnh thi thể như mảnh vải rách nát sặc sỡ, phiêu tán khắp Trụ Vực.

Hạm đội trinh sát không người với hàng trăm đơn vị xuyên qua lớp màng hỗn loạn ấy. Nhưng trước khi kịp tiếp cận, gần 80% đã bị bức xạ xuyên thủng.

Chỉ còn chưa đầy 40 đơn vị lết được đến tọa độ Đế Hoàng cấp Giáp Cụ Trùng.

Đúng như Nero dự đoán, lớp vỏ khổng lồ của loại trùng này quả thực đủ sức chống chịu phần nào uy lực hủy diệt. Thế nhưng luồng xạ tuyến quá kinh hoàng, lại bùng nổ ngay sát trùng đàn… toàn bộ quân đoàn Giáp Cụ Trùng đều tan biến như cát bụi.

Ngay cả “Đế Hoàng” cũng quá mức nhỏ bé trước sức mạnh của ngân hà mênh mông này.

Cơ thể nó giờ đây chẳng khác gì phế tích — tứ chi thủng nát, đứt đoạn, chỉ còn lại phần thân khổng lồ run rẩy, sinh cơ gần như đã tắt ngúm.

Hình ảnh chập chờn truyền về đế quốc. 

Nero cúi thấp người, ánh mắt khóa chặt từng khung hình.

Ban đầu, chỉ là cái xác khổng lồ run lên rồi lịm dần. Nhưng vài phút sau, từ dưới lớp tàn phá ấy, một khối huyết nhục nhầy nhụa bắt đầu cựa quậy… 

Máu mủ, nội tạng bết dính, lộ ra tr*n tr**. 

Nó bám chặt lấy xác Đế Hoàng, điên cuồng gặm nuốt từng mảnh xương, cắn nuốt từng lớp vỏ.

Càng ăn, khối thịt càng phình ra. Dần dần, một hình dáng cao hơn hai mét hiện lên — quái dị, méo mó.

— Vương Trùng.

Trọng thương, hấp hối, vốn đã kề cận tử thần… sau đó lấy máu thịt của đồng loại để kéo lại chút hơi tàn.

“Ta đã đoán trước mà.” Nero thản nhiên nói.

Trong khi các sĩ quan còn đang chết lặng, Tinh Hồng đột ngột rút khỏi trạng thái dịch, bật gia tốc, lao thẳng vào khúc tốc thông đạo dẫn đến Constantinople!

“Không được, Nero!!!”

“Bệ hạ!!” 

“Tiểu điện hạ, xin dừng lại!!!”

Tiếng gào thất thanh rền vang khắp kênh chỉ huy.

Ai cũng biết Constantinople lúc này là tử địa tuyệt đối. Cho dù cơ giáp kiên cố, trang bị khiên kiên cố vững chãi, tiến vào đó chỉ có một kết cục — chết không toàn thây trong cơn bão phóng xạ. 

Hắn sẽ không bao giờ có thể trở về nguyên vẹn được nữa. Cái mà đế quốc có thể đón nhận, chỉ là một thân xác loang lổ máu, ngấm đầy chất phóng xạ không còn thấy ngũ quan.

Trong tiếng la hét tuyệt vọng, Nero chỉ tháo tai nghe, vứt sang một bên. Không buồn đáp lại.

Khoang điều khiển chìm vào im lặng, chỉ còn giọng hệ thống lạnh lùng vang lên:

“Ra là vậy… ngươi giữ ta lại, chỉ để chờ khoảnh khắc này. Như vậy mới hợp với logic của ngươi chứ — cùng Vương Trùng chôn vùi một lần, còn hơn biến thành một đống thịt nát dưới kết cục của trừng phạt ngẫu nhiên.”

Hệ thống khẽ thở dài: 

“Haizzz… chỉ tiếc là, trong ba mươi giây ngươi do dự, ta còn ngộ nhận rằng ngươi còn nể nang chút tình xưa.”

Nero nhếch môi, răng nanh như đang lóe sáng đằng sau nụ cười: 

“Ngươi đoán thử xem.”

Bình Luận (0)
Comment