Bạch Lang Kỵ lặng đi.
Rồi chậm rãi buông tay, ôm lấy Tinh Hồng đặt vào điểm tiếp nhận gần nhất tiến hành bảo trì. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc vòng Asimov lạnh lẽo trên cổ Nero:
"Khi mọi chuyện kết thúc… ngài sẽ tháo chiếc vòng ấy đi. Phải không?”
Nero im lặng một thoáng, rồi khẽ đáp: “Có lẽ.”
Giọng kỵ sĩ run rẩy, nghẹn lại: “…… Chỉ là 'có lẽ" thôi sao?”
Chỉ riêng Nero hiểu rõ, khi “mọi chuyện” kết thúc, cũng chính là lúc trừng phạt ngẫu nhiên giáng xuống đầu mình.
Hắn không biết bản thân sẽ biến thành thứ gì — một tồn tại dị biệt méo mó, hay thậm chí là biến thành thứ như vương trùng gieo tai họa cho đế quốc.
Giữa vực sâu mơ hồ ấy, chỉ có chiếc vòng cổ Asimov lạnh buốt kia mới cho hắn chút cảm giác an toàn tuyệt đối.
Đúng lúc đó, hình chiếu của Heydrich xuất hiện trong khoang điều khiển của Tinh Hồng.
“Bệ hạ.”
Giọng hắn trầm thấp, cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra vẻ bị chấn động.
“Tôi nghĩ ngài cần xem qua cái này.”
Một đoạn video được phát. Nero vừa liếc qua màn hình, toàn thân lập tức ngồi thẳng dậy.
Trên đường phố hỗn loạn thuộc Vương Đô — Thánh Tử đứng bất động như tượng. Đầu ngẩng cao, gương mặt tuyệt mỹ từng khiến vô số tín đồ quỳ lạy, giờ lại bị hoa văn quỷ dị bò kín. Đôi mắt vàng rực thuần khiết, nay đã hoàn toàn chìm trong màu đen đặc quánh. Từ đó còn rỉ ra dòng huyết lệ, loang xuống áo bào trắng, chảy dọc đôi chân trần, nhuộm đỏ mặt đất.
“Sau khi chiến dịch Constantinople khởi động, quân đội phòng ngự Vương Đô phát hiện Thánh Tử. Mười sáu binh sĩ sau khi trực diện nhìn mặt Thánh Tử lập tức rơi vào trạng thái điên loạn.” – Heydrich báo cáo.
Nero phóng to hình ảnh. Quả nhiên, quanh St. Lophis giờ chỉ còn người máy chiến đấu cơ nhân tạo, tất cả đều giương súng, đồng loạt chĩa vào mình.
Đáng sợ hơn, một phần trùng đàn trong tinh hệ Vương Đô dường như bị thao túng. Đám binh trùng ấy có hàng mắt kép phát ra ánh sáng dị thường — và thay vì công kích nhân loại, chúng lại điên cuồng tấn công chính đồng loại, cắn xé rồi nuốt chửng.
Chỉ trong chốc lát, đàn trùng hùng hậu đã tự hủy đến gàn ba phần tư.
Nero rùng mình.
— Một vũ khí chiến tranh.
Thánh Tử… không ngờ lại sở hữu uy lực thao túng ngang ngửa, thậm chí vượt qua cả vương trùng.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên — nếu biết điều này ngay từ đầu, hẳn kế hoạch “Constantinople” đã có chút thay đổi.
Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận.
Một vũ khí chế tác từ x*c th*t đúng là vô tri, dễ kiểm soát.
Nhưng St. Lophis… là người.
Người thì có suy nghĩ, có cảm xúc. Và chính những biến số ấy là điều Nero căm ghét nhất.
“Ngài định giải quyết chuyện này như thế nào, bệ hạ?” – Heydrich thấp giọng. – “Thánh Tử đã bị hàng trăm dân chúng Vương Đô nhìn thấy trong tình trạng đó. Dư luận chắc chắn sẽ bùng nổ. Quan trọng hơn… nếu hắn thực sự có thể thao túng trùng đàn, chẳng lẽ không nên coi là mối đe dọa sao? Quân đoàn người máy chỉ cần một mệnh lệnh, lập tức có thể đánh ngất rồi trói hắn lại.”
Nero trầm ngâm giây lát, rồi dứt khoát: “Không cần nhúng tay. Ta sẽ đích thân giải quyết.”