“Hắn có năng lực thao túng những con trùng đó, trong đó còn có huyết đồ — kẻ địch khó nhằn nhất trong trận giao tranh vừa rồi. Trong toàn bộ lịch sử nhân loại, chưa từng một lần nào hắn bộc lộ loại năng lực này. Bệ hạ, ngài phải cân nhắc—liệu hắn có trở thành mối nguy tiềm tàng với đế quốc hay không.”
Heydrich tiếp lời, giọng còn vương chút chua chát.
Cái gọi là “hảo cảm” mà hắn nhắc tới, thực ra chỉ là một lời bóng gió đầy mỉa mai.
Nero chẳng buồn để ý, chỉ nhàn nhạt đáp: “Quân đoàn Ẩn Nấp giả đã trở về vương đô.”
Từ căn cứ ngầm chỉ huy, Heydrich bước ra, ngẩng nhìn vương đô tan hoang.
Quả nhiên, quân đoàn Ẩn Nấp giả cùng trang bị sóng phản Delta đã hồi đô. Một hạm đội chính còn đang lơ lửng trên không, án giữ ngay phía trên Thánh Tử, chỉ chờ lệnh là tung sóng phản Delta để khóa chặt tinh thần lực của người phía dưới.
Đồng thời, tin tình báo khẩn cấp truyền về: — pháo quỹ đạo phòng thủ tinh hệ vương đô đã được chìa khóa DNA từ xa tiếp quản. Ngoài việc càn quét trùng đàn, Nero còn trực tiếp xoay toàn bộ nòng pháo quỹ đạo, đồng loạt chĩa vào tọa độ nơi St. Lophis đang đứng.
Tia tử quang từ pháo quỹ đạo đủ rộng để nuốt trọn cả một võ giả trùng, dễ dàng biến đối phương ngay lập tức trở thành hạt bụi giữa vũ trụ.
Một khi khai hỏa, toàn bộ khu vực quanh St. Lophis sẽ lập tức bị xóa sổ, chẳng còn gì ngoài tro tàn.
Heydrich khẽ nuốt khan, cổ họng run run.
Hắn thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
Trong khi đó, Tinh Hồng vừa được sửa chữa xong, Nero không hề nghỉ ngơi mà lập tức lao thẳng về vương đô. Vương trùng đã chết, nhưng điều đó không có nghĩa toàn bộ trùng đàn đã bị “Constantinople” thiêu hủy chỉ trong một đòn. Vẫn còn vô số ổ trùng tản mác khắp lãnh thổ đế quốc.
Có trùng đàn, thì sẽ không bao giờ có nơi cho dân thường sinh sống.
Nero quyết định dành những chu kỳ tiếp theo, điều động quân đội đóng giữ các tinh hệ, phối hợp quét sạch tận gốc số trùng còn sót lại.
St. Lophis đã nằm gọn trong tầm ngắm của cả quân đoàn Ẩn Nấp giả lẫn pháo quỹ đạo, nhưng Nero vẫn chưa ra lệnh, chỉ lặng lẽ theo dõi qua hệ thống giám sát.
Hiệu suất lúc này thậm chí còn vượt xa hạm đội chính của vương đô.
Trùng đàn điên loạn tự tàn sát lẫn nhau, khiến tốc độ quét sạch tăng vọt. Thậm chí, so với thảm cảnh ở các tinh hệ khác, thì vương đô—nơi vốn phải chịu tai họa nặng nề nhất—lại chỉ tổn thất nhẹ đến khó tin.
Đó gần như là một thần tích.
Nero điều khiển Tinh Hồng lượn vòng trên cao, giữ nguyên cánh tay phải ở tư thế sẵn sàng phát động tử quang nhận. Vũ khí trí mạng ấy, rèn từ chính tế bào của St. Lophis, vốn là đòn kết liễu tuyệt đối trước trùng tộc.
Nhưng vòng cổ băng lạnh siết chặt nơi cổ hắn, khóa chặt mọi rung động trong lòng.
Ánh mắt lạnh lẽo từ Tinh Hồng chiếu xuống Thánh Tử.
St. Lophis ngẩng đầu, môi tái nhợt khẽ mấp máy. Đôi mắt tràn huyết lệ, những hoa văn vàng rực run rẩy trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Mi cong cau chặt, gương mặt nhuốm vẻ thương xót sâu thẳm—tựa như toàn bộ nỗi đau của thế gian đều đổ ập xuống trái tim trong sáng ấy.
Trong khoảnh khắc, hắn không còn là Thánh Tử được vạn người tung hô, mà như một vị thần sa ngã rơi xuống nhân gian, đẫm máu mà bi thương: cứu khổ, cứu nạn, nhưng cũng bi thương đến tuyệt vọng.