Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 794

Cùng lúc ấy, tại tinh hệ vương đô.

St. Lophis đang gắng sức thao túng trùng đàn bỗng ôm đầu, quỵ rạp xuống đất. 

Ngay trước mắt hắn, một tấm lưới khổng lồ trong suốt bao trùm cả thế giới bất ngờ vỡ nát.

Chỉ có “nhân vật chính” mới nhìn thấy được. 

Đó chính là — cốt truyện nguyên tác.

Và nó đã bị ai đó xé toạc.

Từ trong cơ thể hắn rơi ra một mảnh “vật chất bóng tối” của trụ cột sáng thế. Ngoài cách mổ đầu hắn ra thì chẳng có thiết bị nào trên đời đo lường nổi. 

Lạ thay, ngay khi nó tách khỏi não, dòng huyết lệ trào từ mắt hắn cũng lập tức ngừng chảy.

Một tồn tại như St. Lophis, dẫu bị con người lợi dụng sơ hở mà cấy vào thứ này, lẽ ra hắn cùng cộng sinh thể chỉ cần nhấc tay đã có thể phục hồi. Thế nhưng tấm lưới của "cốt truyện nguyên tác” từng phủ lên cả thế giới kia lại dùng sức mạnh tuyệt đối trói chặt hắn trong xiềng xích của vòng tuần hoàn ngu xuẩn đầy hỗn loạn này.

Tiếng gào thét của St. Lophis dần tắt ngúm. Hắn quỳ giữa vũng máu, hơi thở nặng nề, hàng mi dài vẫn còn đẫm huyết.

Cuối cùng, thân hình đã bình ổn lại.

St. Lophis nhét mảnh vật chất đen vào tay áo, dùng bàn tay đẫm máu chà lên mu bàn tay, như để tự trấn tĩnh. 

Sau đó vuốt ngược mái tóc trắng rối bời ra phía sau, đứng thẳng dậy.

Khuôn mặt từng non nớt, ngây thơ đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là những phù văn lạnh lẽo khắc sâu trên dung nhan. Đôi mắt vàng nhạt tựa chim ưng quét qua vương đô.

Nhân loại ở thành thị này đã chẳng còn giống địa cầu cổ trong ký ức hắn. Xác trùng chất đống trên phố, nhưng ánh mắt hắn lướt qua mà chẳng vương chút cảm xúc.

Sau lưng, cộng sinh thể rung động.
Con quái vật máu thịt chung gốc rễ với hắn gầm rít, ký ức và phẫn nộ cuồn cuộn trào dâng. Hàng ngàn xúc tu từ nó phóng ra, suýt nữa đã phủ kín cả con phố.

Chỉ một tiếng nói lạnh lùng của St. Lophis, nó liền thu lại.

Hắn nhắm mắt, thì thầm cùng cộng sinh thể:

(… Trùng tộc? Không. Chỉ là lũ bại tướng của loài người. Chúng không thể giúp ta hoàn thành chí nguyện vĩ đại…)
(… Ta sẽ không bỏ qua chúng. Tuyệt đối không.)

Thế nhưng như muốn tô đậm thêm nỗi nhục nhã, vào khoảnh khắc “ý chí cốt truyện” tan rã, tất cả mảnh vỡ không thể thành hiện thực đều dồn ập vào đầu hắn.

Đồng tử vàng nhạt co rút dữ dội.

Trước mắt, vô số ảo ảnh ghê tởm tràn đến: từng gương mặt loài người bẩn thỉu, tham lam trùm phủ lấy th*n th* tr*n tr** của hắn. Nước dãi nhỏ xuống, ánh mắt thèm khát coi hắn như một công cụ bị trói chặt.

Hắn bất lực, chỉ có thể khóc nghẹn mà chịu đựng. Trong ảo ảnh ấy, thậm chí khi bị tiêm thuốc k*ch d*c, hắn còn như con chó hoang cầu xin chút lòng thương xót…

Một cơn buồn nôn dữ dội dâng trào, St. Lophis quỵ xuống, nôn thốc nôn tháo.

Bình Luận (0)
Comment