“Còn 9 phút nữa thôi…” – hệ thống thì thầm đầy lo lắng.
Nero vừa kịp hộ tống con tàu tị nạn thứ 83 an toàn trở về.
Hắn dừng chân trên bề mặt một hành tinh gần đó, mở khoang điều khiển. Luồng không khí tươi mát tràn vào, cuốn phăng đi mùi máu tanh đặc quánh.
Hắn chuyển Tinh Hồng sang chế độ tự động, để nó chậm rãi tiến về phía trước. Còn bản thân thì nhảy xuống, đáp lên vai cỗ giáp khổng lồ đầy thương tích.
Bạch Lang lái cơ giáp bám sát phía sau, hoảng hốt sợ hắn ngã, vội đưa tay ra đỡ, mắt nhắm nghiền mà theo sát từng bước.
Ngay trước khi “trừng phạt ngẫu nhiên” kịp giáng xuống, hành tinh ấy vừa vặn đón ánh bình minh đầu tiên.
Ánh sáng rực rỡ xé toang mây đen, soi chiếu khắp vùng đất ngổn ngang xác trùng và pháo đài tị nạn.
Hoàng đế bạc đầu đứng trên vai Tinh Hồng, ánh mắt vừa nhìn đám quái vật từng gieo rắc tai họa, vừa dõi theo đoàn dân đang tìm lại mái nhà đã mất.
Áo choàng đỏ thẫm vì máu và mồ hôi sau lưng hắn giờ tung bay rực rỡ dưới làn gió sớm.
Có người nhận ra bóng dáng ấy, run run ngẩng đầu lên:
“Bệ hạ…”
“Hoàng đế bệ hạ…”
Ban đầu chỉ vài tiếng, rồi lan rộng thành cả biển người.
Dân chúng ùn ùn chạy theo dấu chân cơ giáp khổng lồ, không nói một lời, chỉ cố chạm tay vào lớp giáp lạnh lẽo, ngước nhìn bóng dáng vị quân chủ bằng ánh mắt đầy thành kính.
Rồi chẳng biết ai hô lên trước, tiếng gọi chấn động cả bầu trời:
“—— Bệ hạ vạn tuế!!!”
“Nero bệ hạ vạn tuế ——!!!”
“Vinh quang thuộc về Hoàng đế! Vinh quang thuộc về Ngân Hà đế quốc!!”
Nero khẽ kéo áo che đi chiếc vòng cổ bạc, vốn không muốn gây thêm chú ý. Hắn chỉ định tranh thủ những phút cuối trước khi trừng phạt giáng xuống, để nhìn lại lần nữa một đế quốc thoát khỏi thứ gọi là vận mệnh kia.
Nhưng đoàn người phía sau ngày càng đông, chen kín cả phố phường, vừa chạy vừa gào tên hắn.
Nero liếc nhìn thời gian, chuẩn bị quay về khoang điều khiển—
Thì bất ngờ, một cảm giác nóng rực như lửa đót bùng cháy từ bụng dưới đánh gục hắn.
“Cái…”
Hắn khuỵu gối, ngã quỵ ngay trên vai Tinh Hồng.
Đám đông phía dưới chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy vị quân chủ bạc đầu đổ gục, liền hoảng loạn kêu gào:
“Bệ hạ ——!!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?!!”
Tại vương đô, Heydrich và Diệp Tư Đình lập tức nghe thấy hơi thở dồn dập qua kênh liên lạc, toàn thân căng như dây đàn.
Mồ hôi tuôn như mưa, bụng dưới bỏng rát khiến Nero nghiến răng kẹp chặt hai chân, cổ họng bật ra những tiếng rên nghẹn. Vòng cổ Asimov cũng chẳng thể kiềm chế nổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong khoang điều khiển vô chủ, hệ thống rú lên chói tai:
“Không xong rồi!! Không phải 9 phút, mà là 6 phút!! Trừng phạt đến rồi!! Trừng phạt ngẫu nhiên đến rồi!!!”
Nero cắn chặt môi, lông mày nhíu chặt, toàn thân co quắp, chẳng phát nổi một tiếng.
Và rồi, ngay trên đỉnh cơ giáp cao cả trăm mét, trong khoảnh khắc định mệnh—
Từ thân thể hắn bùng nổ một mùi hương lạnh lẽo đồng thời cũng ngọt ngào khiến người ta mê loạn.
—— Tin tức tố của Omega.