Rồi như chợt sợ hãi, hệ thống lí nhí bổ sung:
“Dĩ nhiên… ta không có ý ám chỉ gì ngươi đâu nhé…”
Nero chỉ cau mày, nghe nửa ngày chẳng thấy chút tình báo nào là hữu ích, lại hỏi:
“Vậy trừng phạt ngẫu nhiên sẽ đến khi nào?”
Hệ thống đáp chắc nịch:
“Trong 18 giờ, 24 phút, 41 giây nữa.”
Nero nhướn mày:
“Chính xác đến thế cơ à?”
“Ừ thì… cũng không rõ lắm. Nhưng theo mã số thì đúng là thế. Thường thì chẳng ai dám phá kịch bản nhiều như ngươi cả. Người ta cùng lắm thì chỉ quấy rối vài mối tình duyên, còn ngươi thì lật cả vận mệnh đế quốc. Nói thật, CPU của ta chắc giờ bốc khói mất rồi…”
Nero không nói gì, khóe môi chỉ nhếch lên thành một nụ cười khó đoán. Hệ thống thoáng nhìn liền biết — câu “xoay chuyển vận mệnh cả đế quốc” vừa khơi dậy trong hắn niềm hứng khởi điên cuồng.
Thế là nó đành phải vội vã chui vào Tinh Hồng, coi như tự dỗ dành bản thân.
Mười tám tiếng còn lại, vừa đủ để Nero cùng Heydrich bàn bạc chiến lược quét sạch trùng đàn, rồi phân công từng đầu mối cho các chỉ huy. Sau đó, hắn soạn một bản di chiếu chi tiết, giao lại cho Gagne. Trong đó, Nero nhấn mạnh phải trích đủ ngân khố để chăm lo cho gia quyến các anh hùng hy sinh, để họ cả đời không lo cơm áo.
Đồng thời, giao Lang Kỵ quyền nhiếp chính tối cao, thay mặt đế quốc khi dòng dõi Caesis tuyệt diệt, dựng lại Hội nghị Tối cao để bảo vệ lãnh thổ và an nguy quốc gia.
Đó là viễn cảnh hắn đã diễn tập trong đầu vô số lần, nên từng chữ từng câu đều trôi chảy, không một lần vấp váp.
Chỉ là đến cuối, ngòi bút khựng lại đôi chút, rồi hắn viết riêng một sắc lệnh gửi Diệp Tư Đình: — hãy tìm kiếm một nền văn minh thân thiện ngoài vụ trụ kia, và đưa St. Lophis rời xa đế quốc. Nếu St. Lophis không muốn ở lại, hãy tặng hắn ta một con thuyền thám hiểm xa hoa nhất, đầy đủ vật tư để lang bạt hàng trăm năm, tự do chọn lấy vận mệnh của mình.
Và nếu một ngày nào đó hắn cần, đế quốc phải vô điều kiện viện trợ — đó sẽ là lời hứa cuối cùng của Caesis.
Viết đến đây, Nero vô thức siết chặt vòng cổ trên cổ mình. Hành động ấy chẳng hợp với thân phận quân chủ, bởi một khi dân chúng biết St. Lophis biến mất, cả đế quốc sẽ rung chuyển. Nhưng hắn không tìm được cách nào phù hợp hơn.
Bí mật về “tội lỗi của nhân loại” chưa kịp làm sáng tỏ, Nero hiểu nó là một quả bom hẹn giờ — và hắn phải mang theo nó cùng nhau xuống mộ.
Với tư cách quân chủ, hắn gánh trọng trách bảo vệ đế quốc; nhưng với tư cách một con người mang tên Nero, hắn chỉ mong St. Lophis có được tự do và hạnh phúc của riêng mình — dù sự tự do ấy đã đến muộn cả ngàn năm. Và khi cân nhắc, hắn biết, chỉ có Diệp Tư Đình mới hiểu rõ ý nghĩa thật sự của nhiệm vụ này.
Di chiếu đã viết xong, Nero cẩn trọng niêm phong.
Chiến dịch quét sạch khu vực nạn trùng dần đến hồi kết. Những pháo đài di động chở đầy dân tị nạn lần lượt trở về, mang theo vô số vết thương nhưng không còn hiểm nguy.
Tinh Hồng dẫn đầu, nhẹ nhàng hộ tống từng đoàn trở lại cố hương.
Bạch Lang cùng đội Lang Kỵ theo phía sau, ngơ ngác chẳng hiểu vì sao chủ nhân lại đột ngột làm vậy.
Thực ra, ngay cả Nero cũng không rõ lý do.
Hắn chỉ biết rằng, vào khoảnh khắc ấy, hắn muốn làm như vậy — chỉ vậy mà thôi.