“Đang ngẩn ngơ gì thế, Alexey?”
Nero nhìn Bạch Lang, giọng điệu dường như mềm mại hơn nhiều so với ngày thường: “Vào đi. Amir sẽ ghi lại khoảng cách cho phép.”
Diệp Tư Đình và Heydrich buộc phải lùi xuống tầng dưới, qua màn hình lạnh lẽo vô tri giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh.
Heydrich dần lấy lại bình tĩnh, đôi mắt lam lóe sáng, nghiêm giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, xin hãy cẩn trọng. Nếu một lần nữa dễ cảm kỳ tái phát, ngài sẽ phải mất thêm bảy ngày không thể xử lý chính sự một cách hiệu quả.”
Nero khẽ gật đầu: “Cảm tạ lời nhắc nhở của ngươi, nguyên soái. Nhưng điều ấy đã được ta suy tính đến.”
Hắn nâng tay, ra hiệu cho Bạch Lang đi chậm lại.
Bạch Lang gật đầu, từng bước nặng nề tiến gần.
Theo lý thuyết, hắn không thể ngửi thấy tin tức tố của Nero. Nhưng Eva và Amir đứng cạnh lại nghe rõ từng nhịp thở nặng nề vang vọng từ lớp giáp.
Thật ra, ngay khi cửa phòng vừa mở, Nero cũng đã nhận ra mùi hương mạnh mẽ toát ra từ Alpha đối diện.
Chỉ một thoáng, hắn có thể phân biệt rõ ràng mùi tin xạ hương của Bạch Lang, mùi tuyết tùng của Heydrich.
Từ nhỏ, Nero vốn được bảo vệ quá mức, chưa từng thật sự hiểu được lực hút bản năng giữa A và O.
Trong nhận thức của hắn, con người khác dã thú ở chỗ biết dùng lý trí. Nếu bị mùi hương khống chế, chẳng qua là kẻ đó thiếu tự chủ mà thôi.
Nhưng lúc này, khi Bạch Lang từng bước tiến lại gần, hương cỏ cây sau mưa dần ngập tràn, cơ thể hắn như bị kéo chìm vào một vũng lầy ấm áp. Lỗ chân lông toàn thân giãn ra, cảm giác nóng bức khó chịu khẽ rục rịch ngóc đầu.
Nero siết chặt ngón tay, hô hấp dần gấp gáp.
“Bệ hạ, cẩn thận—” Diệp Tư Đình vội cảnh báo.
Nero ngắt lời, đôi mắt kiên định nhìn thẳng Bạch Lang: “Tiếp tục tiến lại gần. Ta muốn biết giới hạn khoảng cách chính xác là bao nhiêu.”
Giọng điệu cưỡng chế, ánh mắt sắc bén. “Ta… còn chịu được.”
Bạch Lang im lặng, không thốt một lời.
Kỵ sĩ tiến thêm từng bước, ánh mắt khóa chặt Omega ngồi trên giường — làn da thấm mồ hôi, khí tức mong manh nhưng dụ hoặc.
Thân hình cao lớn, uy nghiêm của hắn hiếm khi tỏa ra sức ép như thế, lại là với chính chủ nhân của mình.
Eva bất giác căng thẳng, ánh mắt luân phiên dõi theo khoảng cách, rồi vội quan sát Nero. Mãi đến khi nghe hoàng đế trẻ khẽ thở gấp:
“Dừng lại ở đây thôi.”
Eva mới giật mình, lao lên chặn trước Bạch Lang: “Bạch Lang đại nhân xin hãy dừng bước!”
“Cộp.”
Chiếc ủng kim loại nặng nề vẫn vang lên một nhịp.
Eva đưa tay chặn, nhưng bàn tay nhỏ bé chỉ chạm vào lớp giáp lạnh cứng.
“Cộp.”
Tiếng bước chân thứ hai tiếp tục vang lên, nén chặt bầu không khí.
Hơi thở từ trong bộ giáp càng lúc càng dồn dập.
“… Theo lệnh của bệ hạ, ngài buộc phải dừng lại!”
Amir không chần chừ, lập tức rút kiếm bạc, chắn trước Nero: “Nếu không, ta sẽ triệu tập kỵ sĩ khác. Xin ngài hãy tự trọng!”
Nero vươn tay từ phía sau Amir, ấn mũi kiếm hạ xuống: “Hắn là Bạch Lang của ta, không cần chĩa mũi kiếm về phía hắn.”
Nói rồi, ánh mắt hắn hướng thẳng về phía kỵ sĩ: “Alexey, dừng lại đi. Nếu không, ta sẽ rơi vào kỳ dễ cảm một lần nữa.”
Cái nhìn ấy — đầy kiêu hãnh cùng với sự tin tưởng tuyệt đối — khiến Bạch Lang như bừng tỉnh.
Hắn lập tức dừng chân, rồi nhanh chóng lùi lại, rời khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại sau lưng, giáp sắt ma sát vách hành lang, từng nhịp thở nặng nề vẫn vọng lại, ngân dài.