Trong kênh giám sát, giọng Heydrich vang lên lạnh lẽo: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã giữ lại được chút lý trí đó. Như ta đã nhắc từ trước, hôm nay ta có mang theo súng.”
Diệp Tư Đình cũng nghiêm giọng, sự giận từ lần giao tranh trước còn hằn rõ: “Bạch Lang, rốt cuộc là chuyện gì? Ngay cả với lớp ngăn cách tin tức tố cũng không đủ cho ngươi chống đỡ ư?”
Nero vẫn điềm nhiên nhìn vạch đo trên nền đất: “Khoảng cách là hai mét. Trong vòng hai mét, ta sẽ chịu đựng được tin tức tố của Alpha. Đây xem như tin tốt, Alexey. Với năng lực của ngươi, cách hai mét vẫn đủ để bảo vệ ta an toàn.”
Eva dè dặt chen lời: “Nhưng trong không gian kín, tin tức tố sẽ tụ lại. Vì sự an toàn của ngài và hiệu suất giải quyết chính sự, thần khuyến cáo bệ hạ nên hạn chế ở cùng phòng với bất kỳ Alpha nào.”
Nero im lặng. Trong thâm tâm, hắn tin Bạch Lang Kỵ sẽ không tổn thương mình.
Nhưng chuyện liên quan đến hiệu suất triều chính, hắn buộc phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Thuộc ức chế của Omega có thể tạm ngăn phát tán tin tức tố, đồng thời tạo lớp phòng hộ trước Alpha. Nhưng tác dụng phụ sẽ gây áp lực lên tuyến thể, không thể ngày nào cũng tiêm. Nhất là tại phòng nghị sự, nơi thường trực bảy thành viên ngự tiền: ba Beta không cảm nhận tin tức tố, bốn Alpha còn lại nhiều khả năng chỉ có thể tham dự từ xa.
Ngay lúc Nero còn suy nghĩ, Bạch Lang Kỵ bất ngờ quỳ xuống, giáp sắt gõ mạnh nền đá: “Bệ hạ, bí thư quan đại nhân vẫn đang nghiên cứu thuốc ức chế dành cho Alpha. Thần nguyện làm vật thí nghiệm. Nếu thành công, thần sẽ tự tiêm mỗi ngày để phụng sự ngài.”
Heydrich khẽ chau mày. Qua màn giám thị, hắn thấy rõ sau thoáng ngạc nhiên, gương mặt Nero nhuốm tia xúc động.
Đôi tay trong găng trắng siết chặt, như kìm nén rung động dâng trào.
Chưa kịp để Nero mở lời, Heydrich đã xen vào: “Ta cũng sẵn sàng tiêm thuốc. Về hiệu suất, họp từ xa sẽ bỏ lỡ quá nhiều chi tiết. Là thủ tịch nguyên soái, ta vẫn luôn hoài niệm những buổi trường đàm bên cạnh bệ hạ.”
Nero dịu giọng: “Thuốc ức chế có thể gây tổn hại tuyến thể. Ta sẽ yêu cầu cục khoa học cải tiến phiên bản an toàn hơn, nhưng ngắn hạn vẫn tiềm ẩn nguy cơ gây vô sinh.”
“Thần không bận tâm, thưa bệ hạ.”
Bạch Lang Kỵ ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng rực: “Theo lời thề kỵ sĩ, cả đời thần sẽ không cưới vợ, không sinh con. Tuyến thể có bị hủy đi cũng chẳng đáng nhắc đến.”
Nero nhìn vị kỵ sĩ trung thành, trong lòng chỉ muốn vươn tay chạm vào đôi tai sói rậm rạp trên mũ giáp kia. Nhưng khoảng cách quá xa, hắn chỉ biết nắm chặt mép chăn, tưởng tượng như vật thay thế.
Eva đứng cạnh, lặng lẽ dõi theo anh trai mình.
Cô nghĩ anh trai sẽ tranh lời, nhưng bất ngờ thay, hắn im lặng. Đôi mắt lam nhạt dán chặt màn chiếu, như đang cân nhắc một nước cờ dài hơi.
Cuối cùng Heydrich mới lên tiếng: “Ta tin bí thư quan sẽ tìm ra giải pháp toàn vẹn. Dù sao hắn từng tháo bỏ cả vòng cổ Asimov — sáng chế vượt cả thời đại. Nếu vừa tiêm thuốc ức chế vừa đảm bảo được chức năng sinh sản, hẳn không phải là điều bất khả thi.”
Bị nhắc thẳng tên, Diệp Tư Đình lạnh lùng đáp lại: “Đúng vậy. Sau này, mời từng người các ngài vào phòng thí nghiệm của ta, làm vật thí nghiệm đời đầu đi.”
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười sắc lạnh: “Có điều… với phiên bản hiện tại, một mũi cũng đủ quật ngã cả một con voi. Nhưng với lòng trung thành các ngài dành cho bệ hạ, chắc chẳng có vấn đề gì cả, đúng không?”
“……”
“……”