Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 819

“Không phải.”

Nero khẽ day day cánh mũi, đúng là không nghe thấy mùi tin tức tố nào. Nhìn dáng vẻ Bạch Lang vẫn đang cố chịu đựng vì mình, hắn bất giác vươn tay, khẽ vuốt lấy tai sói.

“Vất vả cho ngươi rồi, Alexey.” 

“Thần chưa từng thấy đó là khó khăn.” 

Giọng Bạch Lang vững như thép, ánh mắt sáng rực: “Chỉ cần được ở bên phụng sự ngài, bất kể chuyện gì cũng đáng.”

Sau đó lại sốt ruột hỏi dồn: “Vậy… là ngài cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”

Nero nghĩ ngợi một lát. Chưa kịp để ai phản ứng, hắn bất ngờ kéo phắt áo sơ mi, định chỉ cho Bạch Lang xem chỗ sưng đỏ trước ngực: “Alexey, ngươi xem, ở đây—”

“Bệ hạ ——!!!” 

Amir như cơn gió lốc lao tới, giật áo che lại, mặt cứng đờ: “Ngài… ngài đang làm cái gì thế???”

Nero nhíu mày: “Ta chỉ muốn cho Bạch Lang xem chỗ ta thấy khó chịu thôi. Có vấn đề gì sao?”

Eva cũng vội chạy tới. Ánh mắt vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô lập tức nhận rõ tình hình rất chi là tình hình. 

Quả nhiên, đồng tử của Bạch Lang giãn ra, sáng bừng như hai bóng đèn chực nổ tung. Thân hình cao lớn cứng đờ như tượng đá. 

Hơi nóng mờ mịt như phả ra từ giáp, đặc quánh như sương.

Toàn thân Bạch Lang run bần bật, cắn răng kìm chặt phản ứng vốn sắp bùng nổ. Sau đó ngửa cổ, “cốp” một tiếng, đập đầu xuống sàn bất tỉnh.

Eva che mắt lại, cảm giác đau đầu quen thuộc mấy ngày nay lại ập đến.

Cô hiểu Nero vốn đã định sẵn là Alpha từ thuở lọt lòng, lại gắn bó sâu nặng với Bạch Lang từ nhỏ. Hành động vừa rồi đúng là có chút quá trớn, nhưng xét về mặt tình cảm, vẫn có thể hiểu được. 

Vấn đề là — nhìn vị kỵ sĩ kia, rõ ràng anh ta cũng chẳng “vô tội” như bản thân vẫn một mực khẳng định.

Eva khẽ thở dài. 

Cũng chẳng trách Diệp Tư Đình những ngày qua gần như là phát điên lao vào điều chế thuốc ức chế. 

Nero giống hệt một quả bom hẹn giờ. Một ngày nào đó, nếu trong trạng thái mất kiểm soát bị đánh dấu… hậu quả khó lòng tưởng tượng.

Cắn răng, cô lấy hết dũng khí, nói với giọng điệu của một hầu quan lão luyện: “Bệ hạ, thần biết thần không có tư cách… nhưng theo lẽ thường thì, Omega — và Alpha — rất ít khi phơi bày thân thể trước người khác giới. Ngài nghĩ lại thử xem, khi còn là Alpha, mỗi lần thay quần áo, chẳng phải ngài vẫn tránh mặt thần và Amir sao?”

Nero cau mày, thoáng khó chịu: “Nhưng Bạch Lang là kỵ sĩ của ta. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau.”

Hắn liếc nhìn Bạch Lang, định để kỵ sĩ phụ họa thêm đôi câu. Ai ngờ quay lại, chỉ thấy người kia đã ngã sấp trên sàn, mặt cắm thẳng xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy như chó ướt mưa.

Nero phất tay, lười dây dưa vào mấy chuyện vụn vặt: “Thôi được rồi, các ngươi lui ra đi.”

Không có kỵ sĩ giúp đỡ, hắn đành tự xoay sở.

Chờ mọi người rời khỏi phòng, Nero cắn vạt áo sơ mi, soi gương kiểm tra chỗ sưng đỏ trước ngực. Hắn thử bôi thuốc giảm sưng, lại dùng tia trị liệu chiếu qua một lượt, nhưng chẳng khá khẳm hơn. 

Rất có thể là vì dễ cảm kỳ kéo dài, ma sát liên tục khiến độ mẫn cảm tăng gấp bội.

Lục lọi trong hộp y tế, ánh mắt hắn sáng lên khi tìm thấy một thứ: hai miếng băng cá nhân trong suốt, cũ kỹ như đồ vớt từ đáy hòm.

Ở thời đại tinh tế, băng cá nhân đã sớm bị đào thải, chỉ còn vài quý tộc nữ giữ lại để dán khi giày mới cọ rát gót chân.

Nero cẩn thận xé ra, chậm rãi dán lên. Đến khi áo sơ mi phủ xuống, cảm giác khó chịu cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Bình Luận (0)
Comment