“Thân thể Omega đúng là phiền toái.” Nero bĩu môi khe khẽ.
Ánh mắt lướt qua máy đo sóng điện não đặt đầu giường, nét mặt Nero dần giãn ra. Trước khi bước vào phòng nghị sự, hắn còn một việc quan trọng phải làm: — tháo bỏ vòng cổ Asimov.
Suốt bảy ngày dễ cảm kỳ, hắn luôn theo dõi dao động của não bộ, đề phòng cơn điên tái phát. Nhưng lạ thay, đồ thị sóng lại ổn định hơn bao giờ hết, gần như chẳng khác gì người bình thường.
Nếu lời nguyền đã biến mất, vòng xích kia cũng chẳng còn lý do gì để giam giữ hắn nữa.
Trước khi Nero được đưa vào phòng giải phẫu, cả hắn lẫn Diệp Tư Đình đều đã tiêm thuốc ức chế. Bởi chỉ có Diệp Tư Đình đủ tư cách cầm dao mổ cho hắn – nhưng nếu trong lúc phẫu thuật lại bị tin tức tố quấy nhiễu, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Trên màn hình, bí thư quan tóc bạc vẫn giữ nụ cười ôn hòa. Nhưng đã chứng kiến cảnh tượng Bạch Lang ôm bụng co quắp, Nero chỉ khẽ nhe nanh, nhếch môi cười lạnh.
Diệp Tư Đình đẩy ống tiêm thuốc tê, trầm giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, ta cần ngài phải giữ tỉnh táo, liên tục trò chuyện với ta trong suốt quá trình phẫu thuật. Như vậy ta mới đảm bảo phẫu thuật không ảnh hưởng đến chức năng não của ngài.”
“Không thành vấn đề.” Nero ngắn gọn đáp lời, rồi chợt nhớ ra: “Asachar giờ chắc còn đang ở Học viện Y vương đô. Tình trạng hắn sao rồi? Hôm nay ta đã tiêm thuốc ức chế, ta muốn đi thăm hắn.”
“Thần nghe nói hắn đã tỉnh lại rồi, nhưng thương tích lần này khá nặng. Quá trình loại bỏ phóng xạ hoa kéo dài hơn dự kiến.” – Diệp Tư Đình vừa đeo khẩu trang vừa nói, giọng dịu lại. “À… tiêm thuộc ức chế có đau không? Ta đã đổi sang kim nano, khác hẳn loại ống thép trước kia.”
Nero đảo nhẹ đầu lưỡi, nhoẻn miệng nở nụ cười có chút mệt mỏi: “Có hơi đau… lần sau nhớ đưa ta thêm viên kẹo ngậm.”
“Ôi, Nero…” Diệp Tư Đình thở dài, âm thanh tựa như mèo nhỏ được vuốt bụng, mềm mại đầy thỏa mãn.
Hắn khẽ đưa tay, như muốn xoa mái tóc rũ trước trán Nero, nhưng rồi lại dừng lại, kìm nén cảm xúc hỗn tạp trong lòng.
Nero đã nhận ra từ lâu. Khi thân phận vẫn còn mơ hồ, chính hắn là người chủ động tiến gần, còn Diệp Tư Đình thì là bên luôn giữ khoảng cách.
Khi đó, hắn có thể hiểu – vì người kia đang che giấu bí mật nặng nề của hoàng thất. Nhưng đến bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng, tâm ý hai bên đều đã tỏ, vậy mà Diệp Tư Đình vẫn cố ý né tránh điều gì đó.
Mỗi lần Nero cần, hắn luôn đáp lại hết lòng. Nhưng khi chỉ còn hai người, Diệp Tư Đình lại lặng lẽ lùi một bước, giữ lấy một khoảng cách đủ an toàn cho cả hai.
“Ngươi là người duy nhất có hiểu biết về y học ở đây,” – Nero tiếp lời – “vậy thì từ nay hãy phụ trách việc kiểm tra sức khỏe cho ta.”
Diệp Tư Đình thoáng lặng im. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hoang mang của Nero lóe lên: “Có việc gì khiến ngươi bận lòng sao?”
“Không. Chỉ là… nếu là một y quan Beta đáng tin thì sẽ tốt hơn nhiều.” Phía sau lớp khẩu trang, đôi mắt hồ ly khẽ cong, che giấu tia chột dạ bên dưới. “Để ta kiểm tra cho ngài, ta thấy… có chút không quá thích hợp.”
“Ta tin ngươi.” Nero đáp lại “Hơn nữa, bên cạnh ta chẳng có y quan Beta nào đáng tin cả. Nếu ngươi lo chuyện ‘giới tính khác biệt’, thì ta nghĩ chỉ cần cả hai đều tiêm thuốc ức chế, còn gì phải sợ?”
“Không phải lỗi của ngài, bệ hạ.” – Diệp Tư Đình lắc đầu nhẹ. – “Chỉ là ta… một Alpha, nên thấy áy náy trong lòng.”
“Áy náy? Tại sao? Ta không hiểu.” Nero nhíu mày, ánh mắt thắc mắc.
Ngay giây ấy, hắn nhận ra, Diệp Tư Đình lại một lần nữa lùi về khoảng cách mà hắn không thể với tay tới.