Lạ thay, khi tránh khỏi người rõ ràng được chọn trong danh sách phối ngẫu, được cho là phù hợp nhất đối với mình, thứ áp lực nặng nề trong lòng hắn dần tan biến.
Thay vào đó là một cảm giác mông lung — vừa thân thuộc, vừa xa lạ.
Hắn đã rất lâu rồi không còn cảm nhận được thứ cảm giác này. Thứ chỉ vốn xuất hiện trong thời niên thiếu bôn ba ấy — khi tự ép bản thân trở thành một miếng bọt biển điên cuồng hấp thu mọi tri thức về quân sự với mục tiêu duy nhất là trả thù.
Dù thiên phú có cao đến mấy để từ một đứa trẻ vốn được lớn lên trong sự nuông chiều, trong ánh nắng ấm áp giữa vườn tường vi trở thành vị quân vương lạnh lùng như hiện tại, hắn đã đi qua vô số thất bại — có lúc thảm khốc đến mức suýt bỏ mạng.
Từng trọng thương tưởng chừng không qua khỏi, từng tận mắt chứng kiến Bạch Lang vì bảo vệ mình mà ngã xuống.
Con đường tăm tối và đầy gai kéo dài đến vô tận — không có ánh sáng, không có “đế quốc” nào chờ đợi hắn ở phía trước.
Và càng không có ai dang tay cứu giúp.
Ngay cả Bạch Lang cũng không thể, vì sứ mệnh của họ vốn đã khác nhau.
Chỉ có tín niệm tàn khốc và lạnh lẽo kéo hắn đứng dậy hết lần này đến lần khác, bò qua xác đồng đội đẫm máu chỉ để giành lấy chiến thắng cuối cùng.
Từ bỏ mọi thứ của “Nero”, chỉ còn lại “vị quân chủ của đế quốc” và sứ mệnh trên ngai vàng tường vi ấy, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
… Nhưng nửa đời trước ấy, tín niệm sinh tồn kia chưa từng giúp hắn tìm thấy một người bạn đời.
Vì thế, khi đối mặt với chuyện này — Nero lại cảm thấy vô cùng lúng túng, như thể một chân vừa đá trúng tấm thép lạnh.
“Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Trông ngài có vẻ mỏi mệt…”
Bạch Lang Kỵ vẫn đứng gác ngoài cửa, chỉ kịp thấy từ xa cảnh bệ hạ “trò chuyện vui vẻ” với Noel, rồi sắc mặt dần lạnh đi, sau đó tên làm vườn bị đưa đi.
Kỵ sĩ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh gạt bỏ mọi suy nghĩ về kẻ được chọn kia. Cởi giáp tay, bắt đầu xoa bóp đầu và cổ cho tiểu chủ nhân.
“Không có gì. Hoa viên trong cung đã tu bổ xong, ta chỉ chuyển người làm vườn sang quảng trường làm việc thôi.”
Nero để mặc Bạch Lang xoa bóp, cổ được thư giãn khẽ run theo từng nhịp ấn.
Bạch Lang Kỵ vốn quá quen với việc chăm sóc cơ thể chủ nhân — hắn biết rõ ấn ở điểm nào khiến tiểu chủ nhân thấy dễ chịu nhất, thậm chí biết cách nào khiến Nero khẽ nheo mắt lại như một con mèo nhỏ, suýt phát ra tiếng hừ thoải mái.
Một tay đỡ gáy tiểu hoàng đế, ngón tay lùa vào mái tóc bạc mềm mại, nhẹ nhàng vuốt; tay kia bóp nhẹ phần cổ mảnh mai.
Quả nhiên, đôi mắt đỏ của Nero dần trở nên mông lung, hàng mi khẽ rũ, ánh nhìn phủ sương, đầu ngẩng dần ra sau.
Trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm, giọng nhỏ như mèo kêu: “... Hắn là người được ta triệu đến vương đô… nếu cuối cùng vẫn không phù hợp… ta sẽ lập cho hắn một kế hoạch phát triển riêng… để hắn mang về tinh hệ Charon… như vậy về sau… trang viên của hắn cũng…”
Bạch Lang Kỵ không muốn nghe thêm về "người được chọn”, nên điều chỉnh lực ấn, nhắm đúng điểm khiến Nero dễ chịu nhất.
Rất nhanh tiểu hoàng đế khẽ run, đầu lưỡi hơi cong, gần như phát ra tiếng rên khe khẽ.
Khi âm thanh ấy suýt bật ra, Nero giật mình tỉnh táo, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào ngực giáp của kỵ sĩ, khẽ cười: “Ngươi cố ý.”
Gáy hắn vẫn tựa trong lòng bàn tay Bạch Lang Kỵ, đôi mắt đỏ rực ngẩng lên, ánh cười rực rỡ như rót mật.
Không một ai trong đế quốc có thể chịu đựng nổi ánh nhìn ấy — vừa ngọt ngào, vừa quyền uy khiến người ta phải phủ phục.
Trong khoảnh khắc ấy, kỵ sĩ chợt như bừng tỉnh. Hắn nhận ra — đây là một tư thế vô cùng thích hợp để… hôn môi.
Chỉ cần tháo chiếc mũ giáp nặng nè, cúi đầu xuống, bàn tay khẽ nâng lên, đôi môi đỏ mọng kia sẽ vừa khéo chạm vào môi hắn —
… Nhưng mà.
Nụ cười trên môi Nero mong manh như sương sớm — thoáng nở rồi tan. Giữa hàng mày khẽ nhíu lại, tựa hồ đang vướng bận điều gì đó.
“Ta cần gặp Gagne lão sư trước.” Giọng hắn trầm tĩnh.
“Trước buổi nghị triều mai, ta muốn xác nhận lại một việc.”