Khi biết độ thích hợp giữa mình và Noel tụt từ 68 xuống 31, mặt Nero không hề đổi sắc. Ngồi ở vị trí chủ tọa, hắn bình thản đón nhận kết quả thất bại như thể đó chỉ là một con số vô nghĩa.
Gagne khẽ đẩy gọng kính: “Bệ hạ, nếu độ thích hợp dưới 60, thì ngay cả tiêu chuẩn kết đôi thấp nhất giữa A và O cũng không đạt.”
“Ta biết.” — Nero đáp gọn.
Gagne đọc lại bảng kết quả thêm lần nữa, rồi im lặng đưa mắt nhìn những Alpha đang ngồi phía dưới.
Trong suốt quá trình Nero tiếp xúc với các ứng viên phối ngẫu, lão phải chịu đựng không ít áp lực — thậm chí có thể coi như... một dạng tra tấn tinh thần.
Ai nấy đều cố giữ vẻ bình tĩnh trước tiểu điện hạ, nhưng đã từng chứng kiến một Alpha ghen tuông đến phát cuồng, mới hiểu được bộ mặt đáng sợ khác của họ.
Thế mà, ngay cả khi không cần Diệp Tư Đình đứng ra hòa giải, Heydrich vẫn chẳng làm ra hành động liều lĩnh nào. Dù hắn có hàng nghìn cách khiến Noel phải khóc lóc viết đơn từ chức, vị nguyên soái ấy vẫn không đủ can đảm thực sự ra tay.
Bởi dù được sủng ái đến đâu, ranh giới của hoàng quyền là thứ không thể vượt qua.
Còn Nero — chưa từng để bất kỳ ai can thiệp vào quyết định của mình.
Vậy nên, việc duy nhất mà bọn họ có thể làm… là chấp nhận kết quả mà chính Nero tuyên bố.
Và tiếp tục… trút toàn bộ bực dọc lên đầu lão Gagne đáng thương, vị giáo sư đã chịu “tra tấn” tinh thần suốt chín tuần qua.
“Khụ, khụ…”
Không khí trong phòng nghị sự đặc quánh. Gagne ho khan, chờ đợi phản ứng.
Trong tưởng tượng của ông, Asachar hẳn sẽ là người đầu tiên nhảy lên bàn khui rượu ăn mừng, tiếp đến là Bạch Lang Kỵ. Heydrich thì chắc chắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng nhất định sẽ có một thoáng biểu cảm vặn vẹo vui quá hoá rồ.
Còn Diệp Tư Đình, tưởng chừng là kẻ giỏi che giấu cảm xúc, thế nào rồi cũng để lộ vài chi tiết nhỏ đủ để người khác đoán ra niềm vui trong lòng.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với dự đoán — chẳng ai trong số họ phản ứng như vậy.
“Kẽo… kẹt…”
Âm thanh xương khớp siết chặt vang lên.
Gagne nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy “Sát Thần của đế quốc” đang nắm chặt tay ghế đến nỗi gân xanh nổi hằn, ánh mắt vàng rực bốc lên sát khí.
Gagne: ?
Heydrich thì gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, khuôn mặt trầm như sấm trước cơn dông. Ngay cả trong cuộc tranh với Trùng tộc, ông cũng chưa từng thấy vị nguyên soái để lộ vẻ phẫn nộ đến thế.
Gagne: ??
Người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ấy lại là Diệp Tư Đình.
“Xin thứ lỗi, bệ hạ — cho thần nói thẳng.”
Giọng vị tể tướng đầu bạc, vốn nổi tiếng ôn hòa và chuẩn mực, giờ lạnh lẽo đến rợn người: “Cái kẻ gọi là Noel Morton đó… tính là thá gì chứ?”
Hắn nói rõ từng chữ, ngữ điệu vẫn nhã nhặn, nhưng ẩn chứa cơn sóng dữ ngấm ngầm.
“Một tên Alpha vô dụng, chẳng thừa hưởng được chút ưu tú nào từ gia tộc từng huy hoàng. Chỉ giữ lại thói bảo thủ và tầm nhìn thiển cận. Trang viên sớm đã mất đi vinh quang, chỉ còn là cái vỏ trống rỗng che giấu lòng hư danh — và một ngày nào đó, tên đó cũng sẽ sụp đổ cùng chính thứ hư vinh ấy.”
Nghe đến đây, phản ứng đầu tiên của Nero là quay sang nhìn Heydrich, nghĩ rằng những lời cay nghiệt kia hẳn do hắn nói ra.
Nhưng chưa kịp cất tiếng — Nero mới nhận ra, người lên tiếng thật sự là vị tể tướng luôn mang vẻ mặt ôn hòa kia.