“Loại Alpha vô dụng như hắn, mà cũng dám cả gan lên mặt với Bệ hạ?” Giọng Diệp Tư Đình lạnh như dao cắt.
“Hắn vĩnh viễn không hiểu được thứ mình đã đánh mất. Giống như thứ gien chảy trong hắn — ngu xuẩn, cằn cỗi, chẳng khác nào con sâu chín đầu ngoài tinh vực.”
Nero nhìn hắn, có chút sững người lại.
Rồi chợt hiểu — Diệp Tư Đình đã hiểu lầm.
Vị tể tướng này luôn tin rằng chỉ cần có điều gì không thuận thì ắt là lỗi của kẻ kia, tuyệt đối không phải của Nero.
Nhưng chuyện “tìm bạn đời” này lại đặc biệt.
Nếu lỗi nằm ở phía Noel — chẳng khác nào ám chỉ rằng hắn… bài xích với sức hấp dẫn của Nero.
“Không, Diệp Tư Đình. Có lẽ không phải lỗi của hắn.” Nero lên tiếng, giọng trầm ổn mà điềm nhiên.
Gagne gật đầu, mở màn hình hiển thị kết quả: “Đúng vậy, bệ hạ. Tôi đã đối chiếu mẫu pheromone cũ và mới của ngài với của Noel.
của Noel không xảy ra thay đổi, nhưng pheromone của ngài lại xuất hiện biến động vi tế sau lần tiếp xúc đó. Chính điều này khiến độ thích hợp tụt mạnh.”
Không khí đặc quánh trong phòng như được giải tỏa.
Heydrich nới lỏng nắm tay, sắc mặt dần dịu lại.
Bạch Lang Kỵ buông ngón tay khỏi bao súng.
Diệp Tư Đình ho nhẹ hai tiếng, rồi nở nụ cười ngượng ngùng: “Bệ hạ, có lẽ… thần nên chế tạo một thiết bị mới, có tác dụng xóa ký ức những khi lỡ lời — khụ khụ, thần thật sự không muốn để bệ hạ nhớ mãi bộ dạng thô lỗ đó.”
Nero nghiêng đầu, nhướng mày: “Không cần. Ta rất sẵn lòng nhớ và sẽ nhắc lại cho ngươi vào những lúc ngươi không ngờ nhất. Trừ phi ngươi tìm được chiếc mũ rơm của thuyền trưởng trong truyền thuyết, còn không thì… hãy chấp nhận số phận của mình đi.”
Diệp Tư Đình bật cười, đôi mắt hồ ly cong cong, phản chiếu ánh sáng mềm mại — kiều diễm, khéo léo, khiến người ta chẳng thể giận nổi.
Ánh sáng mờ trong phòng nghị sự phản chiếu lên khuôn mặt mọi người, kéo dài bầu không khí căng thẳng như dây đàn vừa chùng xuống.
Gagne thấy tình hình dần dịu lại, thở ra một hơi, giọng khàn khàn lên tiếng: “Bệ hạ, vậy ngài muốn xử lý thế nào? Tiếp tục quan sát Noel Morton... hay là triệu tập người kế tiếp trong danh sách đề cử?”
Nhưng vừa dứt lời, vài ánh mắt lạnh như dao lập tức quét tới khiến ông co người lại, vội cúi đầu im bặt.
Nero gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt cụp xuống. Khuôn mặt bình tĩnh, song phảng phất đang nghiền ngẫm điều gì đó.
“Khoan đã. Mọi thất bại, nếu chưa rõ nguyên nhân mà đã vội tiến bước, thì khả năng tái thất bại sẽ càng cao hơn.”
Từ hôm qua đến giờ, hắn đã suy nghĩ suốt ngày đêm mà vẫn không tìm được lời giải — vì sao công cuộc chọn bạn đời của hắn lại thất bại?
Rõ ràng hắn đã sao chép toàn bộ quy trình và mô hình lựa chọn phối ngẫu của phụ hoàng, thậm chí người phụ trách cũng là cùng một người — Gagne, vị đại học sĩ từng đề cử mẫu hậu cho tiên đế Carague.
Ấy vậy mà, hắn không thành công.
Nero khẽ nhắm mắt, những ký ức mờ nhạt ùa về: — thời điểm hắn sinh ra quá muộn, mẫu hậu mất sớm khi hắn mới ba tuổi.
Trong trí nhớ chỉ còn hình ảnh bà bên khung cửa sổ và khu vườn tường vi bạc mà tiên đế đã trồng sau khi bà qua đời.