Vai Ác Sư Tôn Là Mỹ Cường Thảm

Chương 51

Diệp Hàn Anh rời đi, y nằm trên giường, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.

Y không phải là người hay than trời trách đất, bình thường dù trải qua nhiều chuyện đến mấy, cũng ít khi tự làm mình đau lòng, tự thương hại bản thân. Lúc này cũng vậy, tuy nằm trên giường, không nhúc nhích được, người từng sơn minh hải thệ*, thề vĩnh viễn không chia lìa với y cũng bỏ y mà đi xa, nhưng nhiều chuyện đều là do y tự chọn, cũng không thể trách người khác.

*山盟海誓 (sơn minh hải thệ): Thề non hẹn biển.

Ví dụ như vừa rồi, nếu y nói vài lời hay ho, dỗ dành Diệp Hàn Anh, Diệp Hàn Anh cũng chưa chắc đã thật sự bỏ đi.

Nhưng những chuyện như thế này, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều hơn, lần này giết Chu Quý là y xử lý thích đáng, không liên lụy đến bất kỳ ai. Diệp Hàn Anh không biết chuyện y ra tay, Tiểu Bạch cũng bị y sai đi một bên, ngoài việc y bị thương, thì không có bất kỳ tổn thất nào.

Nhưng nếu là lần sau, lần sau nữa thì sao? Với tính cách của Diệp Hàn Anh, một khi để hắn biết, chắc chắn sẽ cùng y đi theo. Đây vốn là chuyện của riêng y, y đã liên lụy Diệp Hàn Anh đủ nhiều rồi, hà tất phải ích kỷ như vậy, tiếp tục níu giữ hắn không buông.

Y tuy cảm thấy đau buồn, nhưng cũng cố ý không nghĩ đến chuyện này, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, rất nhanh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là ngủ cũng không yên, huống chi suốt ngày cứ canh cánh trong lòng, trong đầu toàn là những cảnh tượng khi còn nhỏ ở bên Diệp Hàn Anh.

Gặp nhau thế nào, kết bạn thế nào, cãi nhau thế nào, rồi lại nương tựa vào nhau thế nào... chia nhau một củ khoai nướng trong tuyết thế nào, trong những ngày đông giá rét, run rẩy ôm nhau sưởi ấm thế nào.

Khi còn nhỏ thực bất quả phúc*, nhưng không có bất kỳ khúc mắc nào, là những người bạn thân thiết nhất trên đời, cùng ăn chung một củ khoai nướng đã là một hạnh phúc vô cùng lớn.

*食不过腹 (thực bất quá phúc): Ăn cũng chỉ no bụng mà thôi.

Lớn lên không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng dường như mãi mãi cách một lớp màn, không bao giờ nói ra những lời thật lòng, cũng không biết ý nghĩ thật sự trong lòng đối phương.

Mơ đến sau này, đột nhiên lại cảm thấy tủi thân.

Lúc đó nói muốn phân đạo dương tiêu là hắn, sau đó nói vĩnh viễn ở bên y, vĩnh viễn không rời đi cũng là hắn, bây giờ giận y, bỏ y lại một mình ở đây, vẫn là hắn.

Hắn chưa từng nghiêm túc một lần sao?

Y càng nghĩ càng tủi thân, trong mơ cơn giận bốc lên, cảnh tượng ban đầu đang luyện kiếm, y đột nhiên ném kiếm xuống, nắm lấy cánh tay của Diệp Hàn Anh khi còn thiếu niên liền cắn một miếng. "Diệp Hàn Anh" tức giận kêu la oai oái: "Hay cho ngươi Giang Chiếu Dạ, lại dám cắn ta. Ngươi là chó con à? Hay là thiếu thịt ăn rồi. Thịt người không ngon đâu, cứu mạng, mau mau buông ta ra!"

Giang Chiếu Dạ cắn không buông, trong lòng nghĩ: "Thích nói những lời nhẹ nhàng như vậy, thề non hẹn biển buột miệng nói ra, động một tí là thiên trường địa cửu thệ chí bất du*, thành thạo như vậy... không biết đã lừa gạt bao nhiêu người, làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ, tên đại lừa đảo như vậy, lần sau gặp mặt, nhất định phải dạy cho hắn một bài học thích đáng."

 

*天長地久,誓志不渝 (thiên trường địa cửu, thệ chí bất du): Trời dài đất rộng, thề lòng chẳng phai.

Trong lòng không khỏi tiếc nuối, có chút giận hắn, thà rằng hắn đừng nói những lời đó, đừng thể hiện ra tình cảm nồng nhiệt như vậy.

Nếu thế, chúng vẫn có thể là huynh đệ, dù có bình dị, tế thủy trường lưu*, cũng là huynh đệ tốt mãi mãi.

*細水長流 (tế thủy trường lưu): Dòng nước nhỏ chảy mãi không ngừng.

Cổ họng không hiểu sao, hình như thật sự có máu chảy vào, một mùi sắt rỉ, cổ họng khô khốc gần như bốc hỏa, muốn uống nước, nhưng toàn thân lại càng hôn mê, tay chân nặng nề không nhấc lên được, y lại ngủ lịm đi, lần này lại mơ thấy cảnh tượng trước khi cãi nhau ở Kiến Thanh Sơn với Diệp Hàn Anh.

Đó là tiết học Linh Thảo, y về túc xá lấy đồ, quay lại thì thấy, Diệp Hàn Anh và một nữ đệ tử đứng dưới mái hiên nói chuyện, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Nữ đệ tử mặc váy lụa màu hồng, Diệp Hàn Anh trong tay còn cầm chiếc khăn tay cùng màu với quần áo của nàng, bên ngoài một cây hoa anh đào lớn nở rộ rực rỡ, gió thổi qua, hoa rơi như mưa, hai người trong khung cảnh hoa rơi lả tả, vô cùng bắt mắt.

Y do dự đứng tại chỗ, nhất thời không tiến tới.

Diệp Hàn Anh tư chất cao, tính cách tốt, lại đẹp trai, dễ gần, là kiểu người được các cô gái yêu thích nhất.

Y tướng mạo quá xa cách, những cô gái cùng tuổi ngược lại ít ai dám đến bắt chuyện với y.

Y không tiến tới, Diệp Hàn Anh vốn đang nói chuyện hăng say không hiểu sao lại thấy y, lập tức nhét khăn tay vào túi, tiến lại phía y: "Thế nào, tìm được sách chưa?"

Nói đoạn nhìn thấy y trong lòng có sách, đưa tay rút ra một quyển, vui mừng nói: "Quả nhiên tìm được rồi, lần trước không mang sách, lão Hoàng phạt ta và ngươi quét sạch bậc đá xanh suốt mười ngày. May mà ngươi thông minh tìm được sách, nếu không lần này lên lớp, để hắn nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói 'Ta thấy thằng nhóc ngươi, biết mà cố phạm, sai không sửa, hừ, phạt chồng phạt, xử phạt nghiêm khắc!' Lần này phạt quét một tháng cũng không chừng!"

Hắn bắt chước lão Hoàng nói chuyện, thần thái giọng điệu sinh động như thật, Giang Chiếu Dạ buồn cười: "Không phải ngươi cố ý nói 'không làm đan sư, học linh thảo chẳng có tác dụng gì, từ khi khai giảng ngươi chưa từng thấy quyển Linh Thảo Kinh này' sao, mới khiến người ta tức giận đó thôi."

"Ta nói có sai sao? Đan sư tay không nhấc vai không gánh, nói là có thể chữa bệnh, nhìn thấy một chứng bệnh nan y, lão Hoàng tự mình cũng lo đến rứt râu... Điều quá đáng nhất là gì?"

Diệp Hàn Anh bẻ ngón tay kể lể những điểm vô nhân đạo của tiết học này, "Lên lớp học luyện đan, thi thì lại thi phân biệt vân lá của tử mạch thảo và thanh mạch thảo, phân biệt kích thước lá của ngân diệp thảo và sương gian thảo, đây không phải cố ý làm khó người khác thì là gì? Đều tại linh thảo không biết trả lời, nếu không ta gọi một tiếng tên, nó đáp một tiếng, rồi gọi tên tiếp theo, nó lại tự mình đáp một tiếng..."

 

Hai người vừa hay đi ngang qua cô gái mặc áo hồng ban nãy, cô gái lấy hết dũng khí tiến lên: "Diệp sư huynh, tối nay có thể cùng đi thực đường dùng bữa không, ăn xong rồi xin huynh dạy ta chiêu 'Hải Nạp Bách Xuyên' đó."

Diệp Hàn Anh đang nói chuyện hăng say thì bị cắt ngang, nhất thời khựng lại, định từ chối, cô gái vội nói: "Gia đình con là thế gia luyện đan, từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, rất quen thuộc với linh thảo, có lẽ có thể giúp sư huynh. Thầy ở Kiến Thanh Sơn dạy sơ sài, sư huynh chưa tiếp xúc nên không hiểu cũng là bình thường."

Đối phương nhiệt tình như vậy, Diệp Hàn Anh liền kéo Giang Chiếu Dạ ra làm bia đỡ đạn: "Ta đã hẹn sư huynh rồi, e rằng không đi được."

Cô gái có chút thất vọng, nhìn Giang Chiếu Dạ, rất lịch sự cáo từ, và để lại lời hẹn đẹp đẽ cho ngày khác.

Lại tiếp tục đi, Giang Chiếu Dạ nói: "Hai người quen nhau sao?"

"Không quen, vừa rồi khăn tay của nàng rơi, ta giúp nàng nhặt."

Giang Chiếu Dạ thầm nghĩ, không phải bảo ngươi nhặt khăn tay, mà là muốn ngươi con cá này cắn câu.

Y nói: "Ngươi muốn đi không? Nếu muốn đi thì..."

Diệp Hàn Anh không để bụng: "Ta ở cùng ngươi là đủ rồi, tại sao lại phải đi cùng người khác, bọn họ tự có thầy, trong nhà có trưởng bối, hà tất phải để ta làm lao động miễn phí..."

Giang Chiếu Dạ thở dài: "Ngươi thật sự không hiểu sao?"

"Hiểu cái gì?"

"Không hiểu thì thôi."

Diệp Hàn Anh không vui, khoác vai y: "Đâu có ai nói chuyện nói nửa chừng? Mau nói cho ta biết, lạ thật, ta nên hiểu sao?"

Giang Chiếu Dạ không muốn nói, Diệp Hàn Anh móc cổ y, hà hơi vào ngón tay: "Nói hay không nói, nói hay không nói hả, không nói ta cù lét ngươi."

Giang Chiếu Dạ rất sợ cù lét, lập tức nắm chặt tay hắn ngăn không cho hắn động đậy: "Ta nói, ngươi hà tất phải giả vờ hồ đồ trong khi đã rõ, người ta nhờ vả là giả, thích ngươi mới là thật... Nhìn hai người rõ ràng nói chuyện vui vẻ như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có?"

Diệp Hàn Anh nói: "... Nói chuyện vui vẻ là có cảm giác sao? Ta và ngươi cũng nói chuyện vui vẻ, vậy ngươi có cảm giác với ta không?"

Giang Chiếu Dạ dễ dàng thoát khỏi vòng tay hắn, chỉ buồn cười: "Sư đệ ngốc, quả nhiên còn chưa đả thông khí huyết, chẳng hiểu gì cả. Đáng tiếc cho những cô gái này, ngày ngày mị nhãn ném cho kẻ mù xem rồi."

Diệp Hàn Anh giả vờ tức giận: "Ngươi nói ai là kẻ mù!"

Giang Chiếu Dạ chỉnh lại quần áo, nhìn hắn một cái, thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Hàn Anh tiếp tục móc y, không biết thật giả mấy phần nói: "Dựa vào đâu nói ta chưa đả thông khí huyết? Lại còn nói ta ngốc? Ta nói không đúng sao?"

1

Giang Chiếu Dạ bất lực: "Ngươi là nam nhi, tự nhiên chỉ thích nữ nhân, còn lấy ta ra so sánh, sư huynh có thể giống ngươi sao... Ngươi nói ngươi có ngốc không?"

   

Diệp Hàn Anh không phục, muốn nói gì đó nữa, nhưng lại kìm lại, ánh mắt rơi vào bàn tay hắn đang móc trên cổ y, nhìn thấy làn da trắng như tuyết trên đó, mặt hắn đột nhiên đỏ ửng một cách đáng ngờ. Giang Chiếu Dạ lần đầu tiên thấy hắn như vậy, trêu chọc: "Sao vậy? Có phải hối hận vì đã từ chối rồi không?"

Diệp Hàn Anh trợn mắt nhìn y, không biết đang suy nghĩ gì, do dự nửa khắc, cuối cùng cũng muốn mở miệng nói gì đó, Giang Chiếu Dạ thấy vậy nói: "Quả nhiên là hối hận rồi sao? Không sao đâu, ngươi bỏ ta đi cùng nàng, ta không trách ngươi..."

Sắc mặt Diệp Hàn Anh đột nhiên khó coi: "Ngươi có ý gì? Cứ muốn ta đi cùng người khác như vậy sao?"

Giang Chiếu Dạ bị hắn dữ dằn một tiếng, chấn động, không hiểu vì sao: "Ngươi nếu thật sự thích người khác, ta chẳng lẽ lại không buông ngươi? Ngươi dữ dằn cái gì mà dữ dằn?"

Diệp Hàn Anh lạnh lùng nói mấy tiếng: "Ta thích người khác, ngươi lại vui vẻ như vậy?"

Giang Chiếu Dạ: "Nếu không thì sao?"

Diệp Hàn Anh cười lạnh mấy tiếng: "Được, được, vậy ta đi cùng người khác, ta đi dạy nàng 'Hải Nạp Bách Xuyên', ngươi cứ một mình đi ăn tối đi!"

Giang Chiếu Dạ sững sờ, gật đầu nói: "Được, ngươi đi đi."

Diệp Hàn Anh trừng mắt nhìn y, giận đến thất khiếu bốc khói, Giang Chiếu Dạ không hiểu vì sao, mình còn chưa giận, hắn giận cái gì? Y không biết an ủi thế nào, đột nhiên lại nghe hắn nói: "Giang Chiếu Dạ, ngươi sao lại đáng ghét như vậy."

Nói đoạn nhét sách lại cho y, bước vào lớp học, cũng không ngồi cùng y, một mình ngồi ra xa mà hờn dỗi. Sắp đến giờ học, liền túm lấy sách của một đệ tử bên cạnh để đối phó với việc kiểm tra, đệ tử đó đương nhiên không chịu, tuy biết không đánh lại, nhưng cũng chuẩn bị tìm hắn tranh luận, Giang Chiếu Dạ vội vàng đưa cuốn sách vừa rồi sang, lúc này mới dẹp yên.

Giang Chiếu Dạ học rất chăm chú, chỉ thỉnh thoảng nhìn Diệp Hàn Anh vài lần, phát hiện hắn đang trừng mắt nhìn mình, không biết từ lúc nào đã lấy ra một con dao nhỏ, tìm một tờ giấy trắng, gạch gạch vẽ vẽ trên tờ giấy trắng, nhìn cái vẻ nghiến răng nghiến lợi đó, không biết đã coi tờ giấy là ai.

Y nghĩ gần đây hắn hỏa khí khá lớn, xả ra cũng tốt, kết quả tan học đi ngang qua nhìn thì thấy, trên tờ giấy trắng vẽ chính là mình.

Giang Chiếu Dạ: "..."

Diệp Hàn Anh xưa nay cởi mở hào sảng, y thực sự không biết, hôm nay mình đã đắc tội với hắn ở đâu.

Nhưng cũng không sao, Diệp Hàn Anh còn có một ưu điểm là không thù dai, đợi vài ngày nữa, hắn hết giận, thì sẽ ổn thôi.

Trên thực tế, chưa đến ngày hôm sau, hai người đã băng thích tiền hiềm* rồi.

*冰釋前嫌 (băng thích tiền hiềm): Băng tan, oán cũ sạch: Hiềm khích xưa tan như băng tuyết tan chảy.

Buổi tối, khi Giang Chiếu Dạ khập khiễng từ sân luyện võ về túc xá, liền thấy một bóng người quen thuộc ngồi trong sân, lại gần nhìn kỹ, chính là Diệp Hàn Anh, không biết đã về từ bao giờ, lại tại sao ngồi ở đây, y tiến lên nói: "Sao lại ngồi ở đây không vào trong? Dạy không vui sao?"

   

Diệp Hàn Anh ngồi mông đau nhức, còn cứng miệng: "Đâu có không vui? Vui chết đi được. Ta cũng vừa mới về, chơi mệt quá, nên ngồi một lát."

"Ồ." Giang Chiếu Dạ tin là thật, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Này." Diệp Hàn Anh lại gọi y lại, sau đó nhìn chằm chằm vào chân y: "Ta vừa về đã nghe nói có người ở sân luyện võ bị trật chân, thầm nghĩ không biết ai xui xẻo như vậy, hóa ra là ngươi, sư huynh, ngươi không được rồi."

Giang Chiếu Dạ bị hắn châm chọc một phen, vô ngôn dĩ đối.

Hắn ở cùng cô nương vui vẻ, xuân phong đắc ý, về nghe nói y trật chân, còn đặc biệt đợi ở cửa, khoe khoang tiện thể châm chọc một phen.

Đây là hành vi đáng đánh gì chứ.

Y không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, một người từ phía sau đến gần, kéo cánh tay y, ghé tai y nói: "Trật chân không được cử động nhiều, ngươi chẳng lẽ không biết?"

Giang Chiếu Dạ tưởng hắn sẽ đỡ mình vào trong, hơi cảm thấy an ủi, nhưng không ngờ giây tiếp theo, dưới chân hẫng hụt, đột nhiên bị người ta bế lên, Diệp Hàn Anh trên đầu y "chậc" một tiếng: "Ta mới rời xa ngươi một đêm, ngươi đã tự làm mình ra nông nỗi này."

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt y, lại một lần nữa bình luận: "Sư huynh, không được."

Lần thứ hai rồi, Giang Chiếu Dạ gần như không thể nhịn được nữa: "Có ai dạy ngươi rằng không được nói hai từ đó với nam nhi không?"

Diệp Hàn Anh nhướn mày: "Ngươi không có ta thì không được là sự thật, còn không cho nói sao? Xem ra sau này ta không thể không chăm sóc ngươi nhiều hơn, làm người thì phải giảng nghĩa khí, không thể trọng nữ sắc mà khinh sư huynh, ngươi nói có đúng không?"

Giang Chiếu Dạ buồn cười: "Không giận ta nữa sao?"

Diệp Hàn Anh nghiến răng, dùng hành động biểu thị, vẫn còn giận.

Giang Chiếu Dạ thấy hắn như một chú sói con, hoặc một chú chó con, buồn cười véo má hắn: "Làm thế nào mới hết giận?"

"Đơn giản, ta đã hứa tuyệt đối không trọng sắc khinh hữu rồi, sư huynh tự nhiên cũng phải giống ta... Đời này tuyệt đối không làm chuyện trọng sắc khinh hữu."

"Đây là điều kiện gì chứ?" Giang Chiếu Dạ nhíu mày, điều này căn bản không cần phải hứa. Trên đời không có vẻ đẹp nào, có thể sánh bằng người bạn thân thiết đã nương tựa vào nhau bảy năm.

Diệp Hàn Anh lại không chịu: "Ngươi nếu không nói, thì chứng tỏ ngươi sớm muộn gì cũng bị người khác dụ dỗ đi. Ta một lòng nghĩa khí đều là lấy mặt nóng áp mông lạnh của ngươi, ngươi nói hay không nói?"

Giang Chiếu Dạ dở khóc dở cười: "Sao lại ví dụ như vậy? Được, ta đồng ý với ngươi, ngươi vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng ta, không ai có thể sánh bằng địa vị của ngươi, được không?"

Ánh trăng trong vắt, lá cây xào xạc, hai người đi xuyên qua những bóng cây thưa thớt, Diệp Hàn Anh nghe lời này xong, cuối cùng cũng hài lòng, cúi đầu nhìn Giang Chiếu Dạ. Mắt hắn đen như mực, được ánh trăng chiếu rọi ra một chút sáng lấp lánh, rất sáng. Thanh niên yêu hận đều nồng liệt, chứa đựng trong đôi mày mắt nồng mặc trọng thải, ban ngày giận y đến nghiến răng nghiến lợi, buổi tối đã chuyển thành tình nghĩa sâu đậm.

   

Hắn nửa khắc sau, đột nhiên khẽ nói: "Sư huynh... thực ra ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi..."

"Chuyện gì?"

"Ta có thể... đối với ngươi..."

"Đối với ta cái gì? Ngươi từ khi nào học được cách ấp úng như vậy?"

"Chính là ta... ta hình như..."

Giang Chiếu Dạ nói: "Thôi được rồi, không nói được thì đừng nói nữa, đợi khi nào muốn nói thì nói, đừng ấp úng như vậy nữa."

Diệp Hàn Anh: "...Ồ."

Hắn đột nhiên có chút bực bội, không nói một lời, ôm Giang Chiếu Dạ đi về phía trước.

Giang Chiếu Dạ đột nhiên phát hiện không đúng: "Phòng của ta ở bên kia, ngươi đi sai đường rồi."

Diệp Hàn Anh: "Không sai, của ta ở bên này."

"Nhưng ta đến phòng ngươi làm gì?"

Diệp Hàn Anh đường hoàng nói: "Ngươi bị trật chân, không có ai chăm sóc, đưa ngươi về một mình, ta không yên tâm."

Giang Chiếu Dạ: "Ngươi chẳng lẽ không biết giường trong túc xá nhỏ đến mức nào?"

"Nhỏ sao? Trước đây đâu phải chưa từng chen chúc, cũng không tệ lắm."

Giang Chiếu Dạ đành để mặc hắn, buổi tối nằm trên giường, Diệp Hàn Anh mới cảm thấy phiền muộn: "Đáng ghét, cái giường này lại còn biết nhỏ lại sao? Trước đây rõ ràng không phải như vậy."

Giang Chiếu Dạ nhắc nhở hắn: "Giường không nhỏ lại, điều đáng ghét là ngươi sẽ cao lên."

Diệp Hàn Anh tức khắc á khẩu, hắn thẳng tắp áp vào tường, thực sự khó chịu, một lúc sau, cuối cùng cũng bỏ cuộc: "Sư huynh, ta muốn ôm ngươi ngủ."

Mắt hắn nhìn chằm chằm vào y, Giang Chiếu Dạ lại nhìn ra một tia căng thẳng từ trong đó.

Giang Chiếu Dạ: "Ôm thì ôm đi, trước đây là chuyện thường tình, sao hôm nay lại xấu hổ vậy... Chẳng lẽ ngươi còn muốn co ro ở mép giường cả đêm sao?"

Diệp Hàn Anh không nói một lời, vươn tay ra, ấn đầu y vào hõm cổ mình, động tác so với trước đây, lại càng dùng sức hơn nhiều, dùng mặt mình áp vào đầu y. Rất lâu sau mới nói: "Sư huynh, ta không thích các cô nương đó."

"Ồ..."

"Ta cũng không muốn dạy họ luyện kiếm. Ta có người mình thích rồi."

Giang Chiếu Dạ tựa vào hõm cổ hắn, dường như đã buồn ngủ tột độ, mơ mơ màng màng nói: "Ừm?"

Diệp Hàn Anh nhẹ nhàng vuốt tóc y: "Ngươi buồn ngủ rồi sao? Vậy ta nói nhỏ cho ngươi nghe, coi như kể chuyện, ngươi cứ ngủ đi."

Giang Chiếu Dạ: "Được."

Giọng Diệp Hàn Anh quả nhiên rất nhẹ: "Ta thích y, nhưng không dám nói. Y đối với ta, hình như cũng không có chút ý tứ nào, ta nếu nói ra, chắc chắn sẽ làm y giật mình, có khi bằng hữu cũng không làm được."

Giang Chiếu Dạ im lặng, Diệp Hàn Anh tiếp tục nói: "Sư huynh nói, ta rốt cuộc có nên nói ra không?"

Giang Chiếu Dạ dường như đã ngủ rồi, chỉ còn lại hơi thở nhè nhẹ, lồng ngực khẽ phập phồng, Diệp Hàn Anh thăm dò nói: "Ngủ nhanh vậy sao?"

Không có hồi đáp.

Diệp Hàn Anh lớn gan hơn, nhẹ nhàng gạt sợi tóc bên má y, sau đó nâng mặt y lên:

"Ngươi nói phải làm sao đây? Ta nếu nói ra, ngươi e rằng sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa."

"Nhưng không nói, ta lại sắp ngạt thở rồi."

"Trong mắt ngươi ta chính là tên ngốc chưa khai thông khí huyết, đúng không? Ngươi thật sự là đương cục giả mê, chẳng lẽ một chút manh mối cũng không nhìn ra sao? Hay là cố ý chọc giận ta?"

"Sư huynh... Ta thực sự... ghét ngươi chết đi được."

Hắn véo sợi tóc của y, nửa khắc sau, cuối cùng cũng không nhịn được, cúi đầu hôn một cái bên khóe môi y.

Tức thì, tim đập như trống.

"Thôi được rồi, vừa rồi không tính." Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của y, lại lần nữa mở miệng nói, "Thực ra ta muốn nói là..."

"Ta yêu ngươi."

Lời tác giả

Thực ra luôn muốn viết những chuyện của chúng ở Kiến Thanh Sơn, kiểu tình yêu tiểu học kê thường xuyên như vậy. (:з)∠)

Lần đầu tiên động lòng, lần đầu tiên yêu thầm, thích nhưng không dám nói ra. Cả hai đều quan tâm nhau, tấm cửa sổ giấy mơ hồ chưa được chọc thủng, lời tỏ tình lỡ mất vì duyên phận trắc trở, dỗi nhau nhưng vẫn không nhịn được quan tâm, dù đã rạn nứt vẫn quan tâm, kiểu khẩu thị tâm phi thật đáng yêu quá đi.

Nhưng việc hồi ức quá nhiều sợ ảnh hưởng đến mạch truyện chính, nên vốn dĩ định sau này viết một phiên ngoại dài, lần này vừa hay có cơ hội nên đã viết một chương, coi như chuyên mục 521.

Bình Luận (0)
Comment