Vai Ác Sư Tôn Là Mỹ Cường Thảm

Chương 52

Giang Chiếu Dạ có thể mơ thấy cảnh tượng này, tự nhiên là bởi vì lúc đó y không thật sự ngủ.

Cho nên nụ hôn nhẹ nhàng trong đêm tối, sự vướng mắc bách chuyển thiên hồi*, lời tỏ tình chân thành, y đều nghe lọt vào tai không sót một chữ.

*百轉千回 (bách chuyển thiên hồi): Trăm vòng ngàn lối: Tâm tư rối ren, quanh co, xoay vần phức tạp.

Sau khi Diệp Hàn Anh ngủ, y mới chậm rãi mở hai mắt.

Y chỉ đột nhiên nhận ra sau khi nghe Diệp Hàn Anh nói có người mình thích. Quả nhiên đương cục giả mê, nếu đổi sang người khác, Diệp Hàn Anh thể hiện như vậy, y chỉ sợ đã sớm nhìn ra, nhưng khi là chính mình, y hoàn toàn không nghĩ đến hướng này.

Sau khi y hiểu ra, thấy cách đáp lại nào cũng không ổn, đành giả vờ ngủ, Diệp Hàn quả nhiên không phát hiện.

Lúc đó y nghĩ, thanh niên, không kiên định, sau này có khi còn thay đổi thế nào, nếu để hắn nói ra, sau này có biến cố gì, e rằng bằng hữu cũng không làm được, cứ coi như không biết, đợi hắn sau này nghĩ thông suốt, thì sẽ ổn thôi.

Nhưng Diệp Hàn Anh kể từ ngày đó, đối với y càng thêm nồng nhiệt, dường như cố ý muốn y biết, mức độ thân mật đã vượt xa phạm vi sư huynh đệ, sợ người khác không biết hắn thích y.

Đến giữa tháng, phải đến núi Bạch La săn thú, hắn dường như đã hạ quyết tâm, nói với Giang Chiếu Dạ: "Nếu lần này ta được hạng nhất, thì sẽ nói với ngươi một chuyện."

Giang Chiếu Dạ minh tri cố vấn: "Chuyện gì?"

"...Chuyện rất quan trọng, sư huynh, ngươi phải đồng ý, dù thế nào, cũng không giận ta, được không?"

Giang Chiếu Dạ thầm nghĩ, một khi đã nói ra rồi, làm sao có thể quay lại như trước đây được?

Y không bình luận gì, nhưng không ngờ, chúng căn bản không đợi đến ngày đó. Trên núi Bạch La, Diệp Hàn Anh không hiểu sao mất tích một ngày một đêm, khi trở về, dù hỏi hắn điều gì hắn cũng không nói.

Ngày hôm sau, khi hành quân, ý kiến bất đồng, hai người có chút tranh cãi, sau đó vì đề nghị của Giang Chiếu Dạ, năm người đi về phía bên trái, nhưng lại bất ngờ gặp phải một yêu thú cấp cao bị mất tích, đội năm người khó khăn chạy trốn, tuy không mất mạng, nhưng cũng vì thế mà thất chi giao tý với hạng nhất.

Diệp Hàn Anh đại khái là không được vui lắm, sau đó lại tìm cớ cãi nhau với y một trận, cãi nhau dữ dội, dứt khoát nhất đao lưỡng đoạn, không qua lại nữa.

Y ban đầu thậm chí còn nghi ngờ, có phải vì thua cuộc thi khiến Diệp Hàn Anh nghĩ y cố ý, nên mới tức giận như vậy.

Nhưng dù y có cố gắng hòa giải thế nào, Diệp Hàn Anh vẫn luôn không quay đầu lại.

Thực ra Diệp Hàn Anh tính cách phóng khoáng hào sảng, cầm được lên, buông được xuống, tuyệt đối sẽ không nhỏ mọn như vậy. Hắn cũng chưa bao giờ thật sự có ý định tức giận, nhưng không hiểu vì sao, lại không thể quay lại được.

Y trong mơ thầm nghĩ, nếu sau này Diệp Hàn Anh thật sự nói ra, có lẽ... y cũng sẽ không từ chối.

Thiên đầu vạn tự*, chỉ đành cảm thán một câu, tạo hóa trêu người.

   

*千頭萬緒 (thiên đầu vạn tự): Ngàn đầu mối, vạn sợi tơ.

Nhìn lại con đường của y, dường như luôn là như vậy, những thứ trân quý đều rời đi, những người quan trọng đều chia lìa, một đường nhặt lên, một đường lại đánh rơi, cuối cùng hai bàn tay trắng, vẫn là cô độc một mình, hình ảnh treo lơ lửng.

Phụ mẫu, bằng hữu, ba đệ tử... tất cả những người y quen biết, không ai là không như vậy.

Ngủ quá lâu rồi, y trong bóng tối mở mắt, trong phòng tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào, đầu óc y mơ màng, cũng không phân biệt được giấc mơ là thật.

Người đang bệnh, luôn phải yếu ớt hơn nhiều, y nhận thấy trạng thái của mình không ổn, tâm trạng cũng vô cùng suy sụp, ba lần bảy lượt cố gắng vận dụng linh lực để tỉnh táo hơn, nhưng đều không làm được. Cổ họng khô đến mức như nuốt một tờ giấy nhám, y đành phải bò dậy, mò đến bàn rót nước uống.

Uống hết cả một bình, vẫn không giải khát, cổ họng gần như bốc hỏa, trong phòng lại không còn nước nào khác.

Diệp Hàn Anh lại đi vội vàng như vậy, nước cũng không chịu chuẩn bị thêm một chút, y càng nghĩ càng tức giận, mò mẫm trong phòng, cuối cùng ở căn phòng bí mật bên cạnh, mò được vài cái vò, y mở nắp ra liền ực ực uống một ngụm lớn, nuốt xuống mới nhận ra đã muộn, cay đến chết người, hóa ra là rượu!

Y uống một ngụm lớn rượu mạnh này, coi như hoàn toàn mất đi lý trí, đầu óc trống rỗng, chỉ có một câu chết cứng trong đầu: Đại lừa đảo Diệp Hàn Anh!

Y khát đến phát điên, mò đến cạnh cửa, đẩy cánh cửa lớn ra, đột nhiên tai dựng lên, mặt lộ vẻ mừng rỡ, bên ngoài dường như có tiếng nước!

Y loạng choạng tìm đến, hóa ra là một con suối nhỏ giữa núi xanh, nước suối từ trên cao giữa những tảng đá đổ xuống, như một thác nước nhỏ, dòng chảy xiết, nhưng cũng sạch. Y toàn thân nóng bừng, cổ họng cũng khô, không màng đến những thứ khác, cả người xuống nước, ngâm mình trong dòng suối lạnh buốt, lập tức cảm thấy thoải mái. Y không uống nước mình đã lội qua, vươn tay hứng nước suối từ trên cao đổ xuống để uống, uống vài ngụm, mới dần dần no.

Ánh trăng như ban ngày, xung quanh sáng trưng, lờ mờ còn chiếu thấy dưới mặt nước hình như có một cái bóng dài, y cũng không nhìn kỹ.

Y thấy cảnh vật ở đây khá quen thuộc, nhất thời lại không nhớ ra, chỉ cảm thấy ngâm mình thoải mái, cũng không muốn lên, liền vươn tay nằm úp sấp trên bờ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dòng suối này từ trên cao đổ xuống, lạnh buốt, y vốn có chút sốt, ngâm lâu, nhiệt độ không lên được, liền cảm thấy lạnh, bị lạnh tỉnh lại, đột nhiên phát hiện trên mặt có một luồng hơi nóng ẩn hiện phả tới, như có thứ gì đó đang ghé sát bên y ngửi, vội vàng mở mắt.

Chỉ thấy một cái đầu lớn với lông vàng đốm đen, oai phong lẫm liệt, nhãn cầu to bằng bàn tay, hơi thở phun ra tanh hôi khó chịu, trên trán còn lờ mờ có mấy vệt lông đen, hoa văn giống như chữ "vương". Rõ ràng là một con hổ lớn oai nghiêm hùng tráng.

Nhưng y say mắt mơ màng, không biết tốt xấu, chỉ coi đó là một con chó lớn màu vàng đất, vươn cánh tay trắng nõn ra sờ tai nó: "A Hoàng, ngươi cũng, muốn tắm sao?"

Con hổ thấy y to gan lớn mật, tránh tay y, ánh mắt lại rơi vào phía sau y, không biết nhìn thấy gì, gầm lên một tiếng thật lớn, Giang Chiếu Dạ bị gầm một tiếng ngây người, không thể tin được: "Ta thiện ý chào hỏi, ngươi còn, gầm ta?"

Y lùi lại hai bước, giọng nói tủi thân: "Ngươi dữ với ta, ta cũng, không thèm để ý đến ngươi. Ta đi đây."

Con hổ lại gầm một tiếng, y vốn đã không có sức, trong suối lại khó đứng vững, bị tiếng gầm này của nó chấn động một cái loạng choạng, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một giọng nói biến đổi: "Giang Chiếu Dạ!"

Giang Chiếu Dạ nghe giọng này quen tai, nghĩ nửa ngày, mới phản ứng lại: "Đại lừa đảo!!"

Giọng Diệp Hàn Anh có chút run rẩy, cố gắng trấn tĩnh lại: "Ngươi, ngươi đừng động, đứng yên ở đó, ta đến đón ngươi."

Giang Chiếu Dạ lại không nghe lời hắn, đi nắm lấy chân con hổ thô như cái cây nhỏ: "Ta không cần ngươi đón, ta tự mình, có thể lên..."

Y vừa động, đột nhiên gây ra một trận xôn xao, con hổ điên cuồng gầm thét, có thứ gì đó lạnh lẽo dán vào lưng y trượt qua, con hổ tức khắc há to miệng về phía y, cái miệng rộng như chậu máu cọ vào mặt y cắn về phía vai y, y nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên vai không biết từ khi nào, lại bò một con rắn lớn đầu tam giác cổ đỏ, lấy thân y làm giá đỡ, đánh nhau với con hổ khó phân thắng bại.

Y từ nhỏ đã có ám ảnh với rắn, càng đừng nói một con rắn độc lớn như vậy, mặt lập tức trắng bệch. Màu sắc này nhìn một cái là biết có kịch độc, Diệp Hàn Anh lại nói với y: "Ngươi đừng động!"

Giang Chiếu Dạ lần này không biết là học khôn hay sợ ngốc rồi, quả nhiên bất động, khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch như tờ giấy.

Diệp Hàn Anh không dám dùng linh lực, cẩn thận tháo hộp kiếm trên lưng xuống, lấy thanh kiếm rộng bên trong ra, khiêu khích giơ về phía con rắn lớn cổ đỏ đó, con rắn lớn vốn đang trong trạng thái kích động, thấy có vật gì đó đến gần, cuồng tính đại phát, men theo thân kiếm liền bò tới cắn hắn.

Con rắn này hành động nhanh như chớp, Diệp Hàn Anh nhanh mắt nhanh tay hất nó lên, nâng lên, nhanh chóng vứt ra xa, con hổ theo con rắn liền vồ tới, thân rắn cuộn tròn không ngừng, lại cùng con hổ chiến đấu.

Diệp Hàn Anh quay đầu lại, thấy Giang Chiếu Dạ bất động, sắc mặt kinh ngạc, mặt vừa ướt vừa trắng, giống như một thủy quỷ tuyệt sắc. Nhất thời vừa giận vừa xót, nhưng không thể để y tiếp tục ngâm mình ở đây, liền ngồi xổm xuống ôm lấy eo và lưng y, bế y ra khỏi nước, nhìn chằm chằm vào mắt y, hậm hực nói: "Bây giờ biết lợi hại rồi chứ? Lần sau còn dám một mình chạy ra ngoài xuống nước không?"

Giang Chiếu Dạ vốn bị dọa hồn bay phách lạc, bị hắn dữ dằn một tiếng, hồi thần lại, ngây người nhìn hắn, nước mắt tức khắc lăn dài từ khóe mắt.

Diệp Hàn Anh đâu thấy được cảnh này, vội vàng luống cuống tay chân dỗ dành y: "Khóc cái gì? Rắn chẳng phải đã đi rồi sao? Ai, nói ngươi một câu ngươi đã khóc, đáng sao?"

Giang Chiếu Dạ nước mắt chảy càng lúc càng nhiều, nhỏ giọng nói: "Đáng, đều tại ngươi."

1

Diệp Hàn Anh thầm nghĩ, cái này cũng trách ta? Giây tiếp theo, thân hình hắn tức khắc cứng đờ.

Một thân hình ướt sũng đột nhiên dán sát vào, Giang Chiếu Dạ ôm chặt lấy cổ hắn, vừa ch** n**c mắt, vừa áp mặt vào cổ hắn.

Bình Luận (0)
Comment