“Nghe nói ở thôn Bạch Hổ phía trước lại vừa có người mất tích.”
“Thật khủng khiếp, thôn Bạch Hổ vốn là thôn lớn giàu nhất vùng chúng ta, nhưng trớ trêu thay lại dựa sát Bạch Hổ Lĩnh – một ngọn núi bị ma khí bao phủ, trên đó còn có yêu quái ăn thịt người, thử hỏi ai sống trong cảnh ngày ngày nơm nớp lo sợ mà không hoang mang cho được!”
“Nhưng những kẻ mất tích kia vốn dĩ yên lành, sao cứ khăng khăng tìm đến Bạch Hổ Lĩnh mà nạp mạng?”
“Không phải là tham sắc thì là gì? Nghe nói yêu quái trên Bạch Hổ Lĩnh vô cùng xinh đẹp, chỉ cần nhìn thoáng qua là đến linh hồn cũng bị câu mất. Đúng là ứng với câu: ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!’”
“Thôi thôi, nói nữa thêm xui xẻo, mạng sống mới là quan trọng nhất!”
Theo tiếng bước chân và giọng nói ngày một xa dần, hai gã nông dân đội nón rơm, vác cuốc trên vai cũng dần dần khuất bóng.
Một tăng nhân béo ục ịch, mặc tăng bào đen, nhìn theo hai người kia rời đi rồi quay sang vị tăng nhân ngồi trên bạch mã, nói:
“Sư phụ, nghe nói phía trước là thôn có yêu quái hoành hành, bây giờ cũng sắp đến giờ Thân rồi, hay là chúng ta nghỉ lại ở đây một đêm, tránh nửa đêm phải đi ngang thôn Bạch Hổ, nguy hiểm.”
Vị tăng nhân ngồi trên lưng ngựa dung mạo tuấn tú khiến người ta vừa nhìn đã khó quên. Lông mi dài, đôi mắt sáng như sao, cổ đeo một chuỗi Phật châu nâu sẫm, thân mặc tăng y tuyết trắng, viền áo và tay áo được thêu chỉ vàng tinh xảo.
Lúc này, hắn cúi mắt trầm tư, ánh dương chiếu lên gương mặt nhu hòa khiến cả người như được tẩm trong hương đàn cổ Phật – thanh sạch, từ bi mà trầm tĩnh.
Một lát sau, tăng nhân mới đáp nhẹ:
“Ngộ Không, con đi phía trước xem có chỗ nào có thể nghỉ chân không.”
“Vâng. Bát Giới, Sa sư đệ – hai người nhớ chăm sóc sư phụ.”
Người được gọi là Ngộ Không là một nam tử tóc dài tùy ý buộc sau đầu, khí chất tự do tiêu sái – nói xong liền gọi Cân Đẩu Vân bay về hướng thôn Bạch Hổ.
Ngộ Không vừa đi, Trư Bát Giới lập tức cắm đinh ba xuống đất, ngồi phịch lên một tảng đá, đưa tay áo rộng quạt lấy quạt để.
Tháng sáu, dù đã xế chiều nhưng trời vẫn nóng như thiêu như đốt, hơi nóng hầm hập bốc lên từ mặt đất khiến người ta nôn nao không chịu nổi.
“Sư phụ, uống miếng nước.” Sa Tăng đỡ Đường Tăng xuống ngựa rồi đưa ấm nước.
Ngay lúc ấy, từ con đường họ vừa đi tới xuất hiện một bóng người đi tới.
Trư Bát Giới đang quay mặt về phía Đường Tăng, thấy dáng người áo trắng yểu điệu, trực giác kêu lên đây chắc chắn là một đại mỹ nhân. Hắn vội vàng thi phép biến hóa trở về dung nhan năm xưa.
Chỉ trong nháy mắt, tăng nhân béo tai to mặt lớn đã biến thành một công tử tuấn tú khí chất nho nhã.
Sa Tăng kinh ngạc hỏi: “Nhị sư huynh, sao tự dưng huynh lại biến thành như vậy?”
Trư Bát Giới phe phẩy quạt, cười nói:
“Năm xưa ta từng là Thiên Bồng Nguyên Soái trứ danh thiên đình, oai phong lẫm liệt trời đất. Nay mang thân heo xấu xí, chẳng thể để mỹ nhân thấy bộ dạng này, phải cho nàng thấy mặt thật của ta mới được.”
Sa Tăng còn đang nghi hoặc thì bóng người áo trắng đã đi tới gần. Trư Bát Giới nhìn kỹ càng thì thiếu chút nữa hồn vía lên mây:
Người kia dáng người thon dài, da trắng như ngọc, mắt trong veo như lưu ly, mày mắt đều mang theo khí chất nhu mị trời sinh. Rõ ràng chỉ là một ánh mắt bình thường thôi mà lại như phong tình lộ ra ngập tràn.
Bị đối phương khẽ liếc một cái thôi mà Trư Bát Giới đã như mê thần khiến tâm phàm bùng lên, quạt cũng rớt mất, lập tức chạy lên trước:
“Nữ Bồ Tát, người định đi đâu?”
【… Nữ Bồ Tát? Tiểu Hồng, ngươi có hỏi hơi nhiều không đó?】
【Câm miệng, hệ thống yếu đuối không có quyền phát biểu.】
【Được rồi, tiếp tục diễn đi.】
Phó Trăn Hồng nhíu mày:
“Ta là nam tử, sao lại gọi là nữ Bồ Tát?”
Giọng nói trong trẻo dịu dàng như nước chảy khe núi khiến người nghe không khỏi say mê – nhưng đúng thật là giọng nam.
“Nam… nam tử?” Trư Bát Giới chết sững.
Sa Tăng vội vàng giải thích:
“Tiểu công tử tuấn mỹ quá đỗi, ta và nhị sư huynh nhất thời nhìn nhầm, xin chớ trách.”
“Các vị là tăng nhân?” Phó Trăn Hồng hỏi Sa Tăng, ánh mắt lại hướng về phía bạch y tăng nhân đang ngồi thiền phía sau.
Sa Tăng gật đầu, thấy ánh mắt hắn rơi trên người Đường Tăng thì trong lòng cảnh giác, lặng lẽ chắn phía trước sư phụ.
Trư Bát Giới lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn còn mê mẩn dung nhan kia bèn đưa Phó Trăn Hồng đi đến trước mặt Đường Tăng, vui vẻ giới thiệu:
“Đây là sư phụ ta – Đường Tam Tạng.”
Phó Trăn Hồng bước lại gần Đường Tăng, quỳ nửa gối xuống nhìn cho rõ.
Đường Tăng cũng vừa lúc mở mắt – hai người ánh mắt giao nhau.
Phó Trăn Hồng lúc này tuy không mang dung nhan thật trong thế giới này nhưng vẫn kinh diễm đến động lòng người. Hắn lặng lẽ nhìn gương mặt thanh thản của vị tăng nhân nọ – đôi mắt đen sâu bình tĩnh như giếng cổ, quanh thân không chút bụi trần.
Hương đàn hương nhàn nhạt trên người vị tăng kia càng khiến lòng người an ổn.
【Đường Tăng này… đẹp trai hơn trong dữ liệu nữa nhỉ.】
【Số liệu lệch có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, vì vậy ta mới nói ngươi là hệ thống gà con mà.】
Phó Trăn Hồng cúi mắt, giọng dịu nhẹ:
“Đường trưởng lão, nghe đồ đệ ngài nói các vị từ Đại Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh. Ta vô gia vô quy, muốn xuất gia nương nhờ cửa Phật, mong trưởng lão thuận theo cho đi theo các vị.”
Đường Tăng lắc đầu:
“Đường hành thỉnh kinh xa xôi, không phải chuyện nói chơi.”
Trư Bát Giới cũng khuyên nhủ:
“Tiểu công tử, người xuất gia muôn phần khổ hạnh, không rượu không thịt. Ngươi vẫn còn trẻ như vậy, sao lại nghĩ quẩn như thế?”
Phó Trăn Hồng khẽ thở dài:
“Nửa tháng trước quê ta gặp nạn đói, người nhà ta đều đã mất cả, nghĩ đến nương nhờ họ hàng thì không ngờ bị họ ép cải trang thành nữ, bán làm vợ người ta. Ta là nam tử, phận nam nhi sao chịu nổi sỉ nhục ấy. Lúc họ định bỏ thuốc mê ta, ta liền giả vờ thuận theo rồi nhân cơ hội chạy trốn ra đây.”
Nghe xong, Trư Bát Giới ánh mắt lập tức mang theo thương tiếc, Sa Tăng cũng dần tin tưởng.
Sa Tăng khuyên nhủ:
“Tiểu công tử, đường đi phía trước gian khổ lắm, da thịt non nớt như ngươi sao chịu nổi khổ. Huống hồ sư phụ ta đã lắc đầu, có lẽ… không thể dẫn theo.”
Phó Trăn Hồng nước mắt lưng tròng, ánh mắt ầng ậc nước nhìn Đường Tăng, giọng nghèn nghẹn:
“Phật môn từ bi, trưởng lão… xin hãy thu nhận ta. Ta thật tâm hướng Phật, xin dẫn ta theo.”