Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 2

Đường Tăng khẽ khép mi mắt, con ngươi đen láy nhìn chăm chú vào gương mặt Phó Trăn Hồng mấy giây rồi nói:
“Phía trước chính là thôn Bạch Hổ. Nếu ngươi muốn, hãy cùng chúng ta tới thôn nghỉ chân một đêm.”

“Rồi sau khi đến thôn thì sao?” Phó Trăn Hồng khẽ động môi, hỏi nhỏ: “Sau khi đến thôn, trưởng lão có phải sẽ lại nói một câu ‘không thể mang theo’ để từ chối ta sao?”

“Ngươi nên bình tâm. Có lẽ ở thôn Bạch Hổ sẽ có loại cuộc sống mà người phàm ngươi mong muốn. Khi ấy ngươi sẽ hiểu được cảm xúc lúc này chỉ là xúc động nhất thời.”

Phó Trăn Hồng cười khổ: “Trang Tử không phải cá, làm sao biết được cá có vui hay không?”
Hắn cụp mắt xuống, hàng mi dày lay động như đang run rẩy, mỏng manh động lòng người.

Trư Bát Giới ở một bên nhìn mà lòng dâng đầy thương xót, khuyên nhủ:
“Tiểu công tử, nghe sư phụ ta đi. Lát nữa tới thôn rồi tính tiếp.”

Lời còn chưa dứt, Sa Tăng đã mừng rỡ hô:
“Đại sư huynh trở về rồi!”

Phó Trăn Hồng muốn đứng dậy cùng Đường Tăng, nhưng vì ngồi dưới trời nắng lâu nên mới vừa đứng đã lập tức ngã về phía trước.

Đường Tăng theo bản năng đưa tay ra đỡ.

Ngay khi Phó Trăn Hồng sắp đổ vào lòng Đường Tăng, một bàn tay mạnh mẽ lại bất ngờ đẩy hắn ra!

Phó Trăn Hồng ngã xuống đất, chân đau nhói: “Đau quá…” Hắn ôm chân, cố chịu.

Trư Bát Giới vội đỡ hắn dậy:
“Tiểu công tử không sao chứ?” Rồi quay sang trừng Tôn Ngộ Không: “Đại sư huynh, huynh làm gì vậy?!”

Tôn Ngộ Không không đáp, chỉ cúi đầu nhìn Phó Trăn Hồng. Trong giây lát, con ngươi hắn từ đen nhánh chuyển thành kim trừng rực rỡ như nắng.

Phó Trăn Hồng vẫn ung dung để hắn nhìn, còn thuận tiện đánh giá “Tề Thiên Đại Thánh” ngoài đời một phen — dung mạo anh tuấn, tăng bào đỏ đen, mái tóc rối dựng ngạo nghễ, khí chất kiêu ngạo không thể thuần phục.

Chẳng bao lâu sau, ánh mắt Tôn Ngộ Không chuyển lại màu đen. Hắn cau mày — hỏa nhãn kim tinh vậy mà không nhìn ra người này là người hay yêu.

Sa Tăng nhận ra Tôn Ngộ Không không phát hiện gì nên thở phào, nói với Trư Bát Giới:
“Đại sư huynh chỉ là cẩn thận mà thôi.”

Trư Bát Giới vẫn không phục:
“Đại sư huynh, chỉ nhìn thấy người ta đẹp đã vội nghi yêu quái!”

Tôn Ngộ Không cười lạnh:
“Ngươi thì biết cái gì. Ta bảo ngươi trông chừng sư phụ, còn ngươi cứ kéo mấy thứ kỳ quặc tới trước mặt người.”

“Ngộ Không, không được vô lễ.” Đường Tăng nhẹ nhàng trách.

Sa Tăng kéo Tôn Ngộ Không qua một bên, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra. Tôn Ngộ Không nghe xong, bước tới trước mặt Phó Trăn Hồng hỏi:

“Vậy là ngươi muốn theo chúng ta vào thôn Bạch Hổ?”

Phó Trăn Hồng như sợ hãi, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lảng tránh, liền dịch người đến gần Đường Tăng hơn — trông cứ như sợ Tôn Ngộ Không.

Đường Tăng căn dặn:
“Ngộ Không, đi dò đường trước, xem có nhà trọ nào nghỉ được không.”

“Phía trước có khách đ**m. Nếu xuất phát ngay bây giờ thì đến tối là tới.” Tôn Ngộ Không nói.

Đường Tăng gật đầu: “Vậy đi thôi.”

“Trưởng lão…” Phó Trăn Hồng khẽ kéo áo Đường Tăng, cẩn thận nói:
“Vừa rồi ngã, chân ta bị trẹo một chút.”

“Ngươi cưỡi ngựa được không?” Đường Tăng hỏi.

“Ta… ta không biết cưỡi.” Thiếu niên đỏ mặt, mang theo chút ngượng ngùng và bất lực khiến người ta mềm lòng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Sa Tăng nhíu mày.

Trư Bát Giới trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không, lập tức nói:
“Tiểu công tử đến đây, để lão Trư ta cõng cho.”

Hắn vừa định ngồi xổm xuống thì Tôn Ngộ Không đã nhéo tai hắn kéo ra, lạnh lùng ra lệnh:

“Ngươi dắt ngựa. Ta cõng.”

Trư Bát Giới ôm tai kêu đau, bất mãn:
“Đại sư huynh, chuyện tốt gì huynh cũng giành hết!”

Tôn Ngộ Không không trả lời, đợi Đường Tăng lên ngựa xong bèn cúi người, quay đầu nói với Phó Trăn Hồng:
“Lên đi.”

Phó Trăn Hồng trèo lên lưng y, tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Tôn Ngộ Không.

Đi được một đoạn, Tôn Ngộ Không trầm giọng nói chỉ đủ hai người nghe:

“Nói đi — rốt cuộc ngươi là loại yêu quái nào?”

“Yêu quái?” Phó Trăn Hồng ra vẻ khó hiểu, còn ôm cổ Tôn Ngộ Không chặt hơn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng:
“Ta không phải yêu quái.”

“Tưởng ta không thấy? Người thường làm gì mà người lạnh như băng thế.” Tôn Ngộ Không lạnh mặt.

Phó Trăn Hồng khẽ lẩm bẩm: “Không có độ ấm sao…” Trong nháy mắt, vẻ nhu nhược trên mặt biến mất hoàn toàn.

Hắn ghé sát bên tai Tôn Ngộ Không, giọng trầm thấp mị hoặc:
“Tiểu khỉ, ngươi làm sao cảm nhận được nhiệt độ của ta? Chẳng lẽ dùng thân thể mình để kiểm chứng?”

Thanh âm câu dẫn người, thân thể còn quấn chặt lấy eo Tôn Ngộ Không:
“Ví dụ như… thế này?”

Tôn Ngộ Không thân thể cứng ngắc, lạnh giọng:
“Yêu quái, định câu dẫn Lão Tôn?”

“Không phải.” Phó Trăn Hồng cười khẽ, giọng nhẹ nhàng khàn khàn:
“Ta càng hứng thú với sư phụ của ngươi hơn.”

Tôn Ngộ Không vừa nghe, lập tức khó chịu:
“Ngươi con yêu quái này định ăn thịt sư phụ ta?”

“Ăn hắn một lần, ta liền có thể trường sinh bất lão.” Phó Trăn Hồng đáp, giọng nói như bông tuyết lạnh tan giữa trời:
“Chẳng lẽ trên đời còn thứ gì quý hơn trường sinh?”

“Si tâm vọng tưởng!” Tôn Ngộ Không quát lạnh.

Phó Trăn Hồng thở dài:
“Vậy xem như ta thất bại trong việc thương lượng rồi.”
Hắn lại ghé vào tai Tôn Ngộ Không, âm thanh dần trở nên u lạnh đáng sợ:

“Nếu thế… vậy ngươi hãy bảo vệ sư phụ ngươi thật tốt. Nếu bị ta bắt được, ta sẽ lóc từng miếng thịt, nấu trong lửa lớn, ăn sạch tới một miếng xương cũng không chừa lại.”

Mỗi nói một câu, sát khí trên người Tôn Ngộ Không càng đậm. Hắn chuẩn bị gọi Kim Cô Bổng, nhưng…

Vòng tay đang ôm cổ hắn bắt đầu biến dạng —

Da thịt non mềm như ngọc băng tan biến, thay vào đó lại là xương trắng lạnh buốt, khớp xương khô cứng từng cái từng cái hiện ra dưới ánh mặt trời, phản chiếu hàn quang đáng sợ.

Sa Ngộ Tịnh phía sau hoảng hốt kêu lên:
“Đại sư huynh!”

Khói trắng nhạt nhòa tan đi, Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn xuống —
Thứ đang quấn quanh eo mình không phải đôi chân mềm mại… mà là một cặp chân xương khô trắng toát, còn đôi tay trên cổ cũng đã thành bạch cốt lạnh băng!

Ngay lúc đó, hắn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ thoang thoảng, bên tai vang lên giọng nói như gió lạnh rít qua những phiến đá nhọn:

“Tiểu khỉ quậy… chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”

Bình Luận (0)
Comment