Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 11

Bốn thầy trò ra chuồng ngựa dắt ngựa, Phó Trăn Hồng cũng đi theo.

Sau khi ông chủ quán trọ kể hết mọi chuyện, Phó Trăn Hồng bước ra khỏi quán liền trở lại dáng vẻ thật của mình. Trước đó hắn giả dạng thành Bạch Thanh Chi, chỉ để ép ông chủ nói rõ ngọn nguồn sự việc với bốn thầy trò Đường Tăng.

Thực ra, lần gặp gỡ chân chính giữa hắn và Đường Tăng là nhờ Trương Thắng. Việc Trương Thắng tự hiến mạng sống trước mặt Đường Tăng đã để lại cho vị hòa thượng này ấn tượng quá sâu. Vì vậy, hắn muốn xóa đi định kiến đó — Trương Thắng không phải tự nguyện hi sinh, mà đó là cái chết do chính sai lầm hắn phải trả giá. Bản thân hắn, dù không phải hoàn toàn vô tội, nhưng cũng không phải hung thủ trực tiếp gây ra cái chết của Trương Thắng.

Hắn còn muốn mượn chuyện Trương Thắng để khiến bốn thầy trò nghi ngờ về truyền thuyết ở Bạch Hổ Lĩnh. Người ta đồn nơi đó yêu quái ăn thịt người, quỷ kế đa đoan, chuyên mê hoặc lòng người. Nhưng cái chết của Trương Thắng lại cho thấy, những bộ xương trắng trên núi chưa chắc đều do yêu quái ăn thịt, mà có khi là bằng chứng của lòng người sa ngã.

Nếu muốn đi cùng bốn thầy trò sang Tây Trúc lấy kinh, mà vẫn giữ đúng tính cách không “OOC” (không phá nhân vật), hắn không thể để họ chỉ nhớ đến mình như một con yêu quái ác độc ăn thịt người.

Trước khi xuống núi, hắn cố tình dẫn dắt Tôn Ngộ Không hỏi về thân thế của mình. Đó là bước đầu tiên, để khơi gợi lòng thương hại và khiến họ không còn quá đề phòng khi hắn lại gần. Bước thứ hai, hắn lợi dụng chân tướng cái chết của Bạch Thanh Chi để cho họ thấy truyền thuyết về hắn chưa chắc đã đúng. Chỉ khi gạt bỏ định kiến, cùng hắn đồng hành, họ mới có thể hiểu được sự thật.

Lúc này, Trư Bát Giới đang dắt bạch long mã ra, Phó Trăn Hồng đứng lặng phía sau ba người kia.

Chỗ hắn đứng vừa khéo dưới mái hiên chuồng ngựa, nửa người bị bóng râm che khuất, nửa còn lại hứng ánh chiều tà màu cam ấm áp. Một bên tối, một bên sáng, ranh giới rơi đúng lên khuôn mặt diễm lệ của hắn, trông như sự giao thoa giữa đêm và ngày.

Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn hắn thật lâu, ánh mắt sáng quắc như muốn nhìn thấu con người này.

“Ngươi sao lại biết chuyện của Bạch Thanh Chi?” – Tôn Ngộ Không nhớ lại lần đầu gặp, hắn từng biến thành Bạch Thanh Chi. Lý do hắn đưa ra khi đó để xin theo sang Tây Trúc lấy kinh cũng giống như thân thế của Bạch Thanh Chi.

“Bạch Thanh Chi bị Trương Thắng giết rồi vứt xác ở Bạch Hổ Lĩnh, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương trắng. Còn ta, vốn là biến từ bạch cốt mà thành.” – Phó Trăn Hồng dừng một chút, thấy Tôn Ngộ Không có vẻ trầm ngâm, hắn mỉm cười nhẹ rồi nói tiếp:
“Hắn với ta vốn cùng căn nguyên, lại cùng biến thành bạch cốt ở Bạch Hổ Lĩnh. Khi ta hấp thụ linh khí trời đất, có thể cảm nhận được ký ức của hắn lúc sinh thời.”

Sa Ngộ Tịnh nghe vậy không nhịn được hỏi:
“Tiểu công tử, vậy chẳng phải ngươi biết hết ký ức của tất cả những bộ xương ở Bạch Hổ Lĩnh sao?”

“Chỉ khi ta cố ý cảm nhận thì mới biết được.” – Phó Trăn Hồng đáp.

“Vậy sao trùng hợp ngươi lại cảm nhận đúng Bạch Thanh Chi?” – Tôn Ngộ Không vẫn hoài nghi.

“Bởi vì Bạch Thanh Chi rất đẹp.” – Hắn nhếch môi, giọng nhẹ như đùa:
“Ta thích người có dung mạo đẹp. Ví dụ như sư phụ ngươi, hay như ngươi...”

Nói đến đây, hắn đưa ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi Tôn Ngộ Không. Lòng bàn tay lạnh lẽo, chạm vào nơi ấm nóng rồi rời ngay, để lại một cảm giác kỳ lạ khiến Tôn Ngộ Không chau mày.

“Ngươi này tiểu yêu, đừng có động tay động chân.” – Ngộ Không nói.

“Gọi ta là Tiểu Hồng.” – Hắn không thèm để ý, lại quay sang cả ba người khác:
“Các ngươi cũng thế.”

Trư Bát Giới dắt ngựa ra, vừa đi vừa cười hí hửng:
“Tiểu Hồng, thật ra lão Trư ta cũng từng rất khôi ngô đó.”

Nghe thế, Phó Trăn Hồng liền nghĩ đến dáng vẻ của Trư Bát Giới thuở ban đầu, hẳn chính là dung mạo khi chưa bị biếm hạ trần gian. Thực ra, hắn vẫn luôn cảm thấy con heo ngốc này có gì đó thú vị.

Từng là Thiên Bồng Nguyên Soái, thống lĩnh tám vạn thủy binh, một vị thần sông oai phong, lẽ nào lại biến thành một kẻ nhát gan, tham ăn, lười biếng? Quan sát kỹ, hắn lại thấy Bát Giới bây giờ cũng chẳng khác mấy so với tính cách trong nguyên tác.

Nếu bản tính vốn là vậy thì mâu thuẫn với suy đoán của hắn. Còn nếu đây là sự giả vờ, thì vì sao Bát Giới lại phải duy trì hình tượng chẳng mấy tốt đẹp này?

[Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều rồi, Tiểu Hồng.]

[Ừ, cũng có thể.] – Hắn không phủ nhận. Đi qua nhiều thế giới, hắn đã quen soi xét và khuếch đại những chi tiết nhỏ nhặt bất thường.

Cẩn thận một chút, trong công lược vẫn có lợi.

Đường Tăng liếc hắn một cái. Ngay cả bản thân Đường Tăng cũng không nhận ra, ánh mắt vốn đen nhánh như mực của mình, khi nhìn thiếu niên áo trắng kia đã mềm đi nhiều.

“Đi thôi.” – Đường Tăng xoay người lên ngựa.

Nhưng ngay khi vừa ngồi vững, gấu áo lại bị Phó Trăn Hồng khẽ giữ lấy.

“Hòa thượng, ta biến thành Bạch Thanh Chi rồi lại đổi về, mới khôi phục pháp lực đã tiêu hao hết, vết thương cũng chưa lành, bây giờ vẫn còn yếu, ta không muốn đi bộ.”

“Ngươi muốn cưỡi ngựa sao?” – Đường Tăng hỏi.

Hắn gật đầu, nhưng lúc Đường Tăng định xuống ngựa, hắn lại lắc đầu:
“Ta không biết cưỡi.”

Ngẩng lên nhìn hòa thượng, từ dưới lên, ánh mắt hắn rơi trên chiếc cằm thanh tú kéo dài đến đường cong cần cổ mảnh dẻ. Tất cả phơi bày dưới cái nhìn ấy trở nên mềm mại mà xinh đẹp.

“Ta muốn cùng ngươi cưỡi chung.” – Giọng hắn nhẹ như thổ lộ. Đôi mắt đen sâu như giếng lạnh, ánh lên tia nguy hiểm mê hoặc, phối cùng khóe mắt khẽ xếch khiến nụ cười mang theo sức dụ dỗ khó cưỡng.

Đường Tăng cúi mắt, né tránh ánh nhìn đó.

Phó Trăn Hồng vẫn cười, giọng mềm đi:
“Hòa thượng...” – Hai chữ thôi mà được hắn hạ thấp, thân mật đến mức như chứa chan tình ý. Rồi hắn đưa tay ra trước mặt hòa thượng.

Ánh mắt Đường Tăng lại bị kéo xuống, rơi trên bàn tay ấy.

Đứng phía sau, Sa Ngộ Tịnh nhìn cảnh ấy, bất giác cảm thấy có chút đẹp đẽ hiếm có.

Mặt trời đã ngả về tây, chỉ còn ánh vàng nhạt phủ lên cả hai người. Cùng mặc áo trắng, một người trầm tĩnh, một người kiêu ngạo. Khung cảnh ấy gợi lên trong lòng Sa Ngộ Tịnh một bức họa yên bình, tươi đẹp.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác chen vào, phá vỡ sự hài hòa.

Tôn Ngộ Không nắm chặt cổ tay Phó Trăn Hồng:
“Không được.”

Phó Trăn Hồng nhướng mày, xoay người nhìn hắn:
“Sư phụ ngươi còn chưa trả lời, sao ngươi dám nói không được?”

“Dù sao cũng không được.” – Ngộ Không đáp chắc nịch. Dù trong lòng đã thay đổi cách nhìn với tiểu yêu này, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Phó Trăn Hồng cười nhạt:
“Ngươi tính thay sư phụ quyết định chắc?”

Ngộ Không không đáp, chỉ siết chặt cổ tay hắn hơn.

“Buông tay.” – Hắn nói.

Ngộ Không vẫn giữ chặt:
“Ta không để ngươi ngồi chung ngựa với sư phụ.”

“Ngươi định cõng ta chắc?” – Phó Trăn Hồng nhướng mày.

Trư Bát Giới cười toe:
“Tiểu Hồng, lão Trư ta cũng có thể cõng ngươi.”

Đang định trả lời thì Đường Tăng lên tiếng:
“Hôm nay nghỉ lại quán trọ một đêm.” – Rồi quay sang hỏi Phó Trăn Hồng:
“Một đêm là đủ để ngươi hồi phục chứ?”

“Đủ.” – Hắn cười khẽ, mắt lại liếc Ngộ Không:
“Còn không buông tay?”

Ngộ Không nhìn hắn vài giây mới chịu buông, giọng mang theo chút châm chọc:
“Đã là yêu quái, mà tiêu hao pháp lực lại yếu hơn cả con người.” Rồi hắn nhỏ giọng cảnh cáo:
“Ngươi tốt nhất đừng có giả vờ.”

Phó Trăn Hồng chớp mắt, ra vẻ vô tội:
“Ngươi chẳng lẽ còn không rõ uy lực của Kim Cô Bổng?”

Ngộ Không hừ lạnh, không đáp.

Thế là vì một phen náo loạn này, cả đoàn lại quay về quán trọ nghỉ.

Dù ông chủ quán vẫn nghi ngờ thân phận của Phó Trăn Hồng, nhưng không dám hỏi thêm. Cái chết của Trương Thắng đã khiến ông quá đau buồn, thêm việc bị hù dọa bởi “hồn ma Bạch Thanh Chi” nên chẳng còn tâm trí để lo chuyện khác.

Bốn thầy trò vẫn ở phòng cũ. Tuy nửa quán đã cháy, nhưng phòng này bị hư hại ít, dọn dẹp sơ vẫn có thể dùng.

Trong phòng chỉ có ba giường. Trước kia, Sa Ngộ Tịnh và Trư Bát Giới ngủ chung một giường, Đường Tăng và Tôn Ngộ Không mỗi người một giường. Nay có thêm Phó Trăn Hồng, Tôn Ngộ Không liền sang ngủ chung với sư phụ, nhường riêng cho hắn một giường.

Nửa đêm, bầu trời đen kịt, sao trăng khi ẩn khi hiện sau lớp mây.

Phó Trăn Hồng mở mắt, nhìn sang giường bên, nơi Đường Tăng và Tôn Ngộ Không đang ngủ. Khóe môi khẽ cong, hắn đứng dậy, đi qua.

Đường Tăng nằm trong, Tôn Ngộ Không nằm ngoài.

Hắn không chút ngần ngại, trực tiếp nghiêng người nằm xuống cạnh Ngộ Không.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, gương mặt khỉ đá hiện rõ những đường nét cứng cỏi. So với nét thanh thoát của Đường Tăng, dung mạo Ngộ Không càng thêm sắc bén, mạnh mẽ, ngay cả khi nhắm mắt cũng toát ra khí chất anh hùng.

Phó Trăn Hồng cứ thế ngắm nhìn vài giây, rồi nheo mắt, ghé môi đỏ tươi sát tai Ngộ Không, khẽ thổi hơi, thì thầm:

“Tiểu khỉ quậy, ta biết ngươi chưa ngủ.”

Giọng nói trầm thấp, ma mị, vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giống như một lời dụ hoặc đầy nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment