Tháng sáu giữa mùa hè, sáng sớm mặt trời hé rạng, vén dần màn đêm mỏng tang như lụa. Ánh sáng vàng kim nhuộm rực những tầng mây lững lờ, để lộ ra một mảng trời ráng hồng rực rỡ.
Một ngày mới bắt đầu. Nắng mai dịu nhẹ rải khắp mặt đất, như thể phủ lên hoa cỏ chút hương vị ngọt lành của ánh sáng mặt trời. Đáng lẽ khung cảnh ấy phải thật trong lành, tươi sáng và tràn đầy sinh khí, thế nhưng đoàn người đi Tây Trúc thỉnh kinh lại phảng phất một bầu không khí kỳ quái khó tả.
Theo thường lệ, Trư Bát Giới vốn phải dắt ngựa trắng đi sau cùng, song hành cùng Sa Ngộ Tịnh gùi hành lý. Nhưng sáng nay, con heo ngốc này hết nhìn Phó Trăn Hồng phía trước, lại đưa mắt nhìn Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không, rồi nhỏ giọng thì thầm với Sa Ngộ Tịnh:
– Sa sư đệ, ngươi có thấy sư phụ và hầu ca mấy ngày nay có chút kỳ lạ không?
Sa Ngộ Tịnh ngạc nhiên:
– Nhị sư huynh, nói rõ hơn đi.
Trư Bát Giới cau mày nhớ lại:
– Ngươi còn nhớ lúc chúng ta đánh xong con hồ ly tinh ở Hoa Sen Động không? Khi ấy ngươi hỏi hầu ca rằng sư phụ có ở trong động không. Con khỉ chỉ nói một câu “sư phụ không sao”, rồi vội vã đuổi chúng ta xuống núi chờ.
Nói tới đây, hắn còn hậm hực:
– Ta còn muốn hỏi xem Tiểu Hồng có an toàn không, thế mà chưa kịp mở miệng, con khỉ đã hối hả đuổi ta đi!
Sa Ngộ Tịnh gật đầu:
– Khi đó đại sư huynh đứng ngoài động, quả thật có vẻ nóng nảy, mặt cũng đỏ lên.
– Có đúng thế không! – Trư Bát Giới hừ một tiếng, nói tiếp:
– Sau đó, từ lúc Tiểu Hồng, sư phụ và con khỉ ra khỏi động, ta cứ cảm thấy không khí giữa ba người họ trở nên rất kỳ quái.
Sa Ngộ Tịnh ngơ ngác:
– Kỳ quái chỗ nào?
Vốn tính thật thà, đầu óc lại đơn giản, Sa Ngộ Tịnh nào nghĩ sâu xa được như Trư Bát Giới.
Con heo bèn nghiêm túc phân tích:
– Lúc trước, hầu ca vẫn còn cảnh giác với Tiểu Hồng, luôn nhìn chằm chằm cậu ta, không cho lại gần sư phụ. Thậm chí đi dò đường phía trước cũng phải kéo Tiểu Hồng lên Cân Đẩu Vân theo cùng. Ta tuy ngoài miệng cằn nhằn, nhưng hiểu rõ con khỉ ấy chỉ lo sư phụ gặp nguy hiểm thôi.
Nói đoạn, Trư Bát Giới chỉ về phía Tôn Ngộ Không đang đi trước hơn mười mét:
– Nhưng ngươi xem bây giờ, hầu ca lại né Tiểu Hồng xa xa như tránh ôn thần, mặc kệ cậu ta thân cận sư phụ hay không. Thế chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Sa Ngộ Tịnh chợt bừng tỉnh:
– Nhị sư huynh nói vậy cũng có lý. Ta cũng thấy quan hệ giữa Tiểu Hồng và sư phụ hình như còn thân thiết hơn trước.
Trư Bát Giới nghe vậy, bèn thở dài sườn sượt:
– Đúng đó! Trước kia sư phụ luôn giữ thái độ bình tĩnh, xa cách với Tiểu Hồng. Vậy mà giờ chẳng những hòa nhã hơn hẳn, còn có vẻ không phản đối chuyện cậu ta lại gần.
Hắn càng nói càng chắc nịch:
– Rõ ràng trong động hoa sen, ba người họ đã xảy ra chuyện gì rồi!
Sa Ngộ Tịnh khuyên nhủ:
– Nhị sư huynh đừng rối trí làm gì. Dù là sư phụ hay đại sư huynh, nếu họ thấy cần, tự nhiên sẽ kể lại cho chúng ta. Nếu họ không muốn nói, chúng ta cũng chẳng cần gặng hỏi làm chi.
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đang đi trước đột ngột dừng bước.
– Có tiếng vó ngựa… chừng hơn ba mươi con. – Ánh mắt hắn hướng thẳng về cánh rừng phía trước.
Trư Bát Giới vươn cổ nhìn theo:
– Chốn hoang vu thế này, đến bóng người còn chẳng có, từ đâu lại ra cả đám ngựa?
Sa Ngộ Tịnh nhíu mày:
– Có thể chỉ là người đi đường chăng?
Ý nghĩ vừa lóe lên, thì ngay sau đó từ trong rừng ào ra hơn ba chục hán tử. Kẻ nào kẻ nấy mặt mày hung ác, cưỡi ngựa đen to khỏe, tay lăm lăm đại đao, khí thế hùng hổ lao về phía bốn thầy trò.
Đâu phải khách qua đường, rõ ràng là sơn tặc!
Trư Bát Giới vội vàng nhảy chắn trước Phó Trăn Hồng, che trọn thân người cậu ta sau lưng mình, nghiêm giọng thề thốt:
– Tiểu Hồng, có lão heo ta bảo vệ ngươi!
Phó Trăn Hồng khẽ cười:
– Ngươi quên ta đâu phải người thường rồi à?
Thấy cậu cười, lòng Trư Bát Giới liền nở hoa, cũng gãi đầu cười ngốc nghếch:
– Chút tiểu tặc thế này, nào cần ngươi phải động tay?
Chẳng mấy chốc, toán sơn tặc dừng lại cách bọn họ chưa tới mười thước. Kẻ cầm đầu là một đại hán mặt chữ điền, trên mí mắt phải kéo dài một vết sẹo đao dữ tợn.
Sau lưng gã là một nam tử áo tím, dáng vẻ đoan chính. Áo tím trước tiên liếc đánh giá Đường Tăng, rồi ánh mắt lại dừng ở Tôn Ngộ Không đi đầu hàng ngũ.
– Nhị đương gia, con ngựa trắng kia và tên đi trước cũng coi được đấy. – Hắn ghé tai đao sẹo nói nhỏ.
Đao sẹo gật đầu:
– Hai tên này coi bộ không tệ. Thằng râu quai nón thì miễn cưỡng dùng làm sai dịch cũng được. Còn con heo tai to mặt béo, nhìn đã ngứa mắt, cứ làm thịt đi cho xong!
Sa Ngộ Tịnh cau mày:
– Các ngươi chẳng lẽ không phải cướp bóc?
– Cướp tiền? – Đao sẹo phá lên cười: – Đám hòa thượng nghèo rớt mồng tơi các ngươi có gì mà cướp? Chúng ta là đến bắt người!
Tôn Ngộ Không lạnh giọng:
– Bắt người?
– Liên Vân Trại chúng ta từ trước đến nay… – Đao sẹo chưa nói hết, áo tím bỗng kéo tay áo gã:
– Đại vương, hình như sau con heo còn có người!
– Ồ? – Đao sẹo lập tức chú ý, nhìn về phía sau Trư Bát Giới. Thấy hắn cố tình che chắn, càng nghi hoặc:
– Sao ngươi giấu kỹ thế? Chẳng lẽ trong đội ngũ hòa thượng này còn có một vị tiên nữ hạ phàm?
Trư Bát Giới giận dữ:
– Có phải tiên hay không thì không đến lượt ngươi quản! Hôm nay lão heo ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả của cái miệng bẩn!
Dứt lời, hắn vung chín răng đinh ba, lao thẳng vào đao sẹo.
Vì động tác này, gương mặt Phó Trăn Hồng lộ rõ trước mắt bọn sơn tặc.
Đao sẹo đang giơ đao đón đánh, vừa nhìn thấy liền chết lặng. Trước mắt gã chẳng phải tiên nhân thì là gì? Dung nhan kia đẹp đến vạn phần, gấp ngàn lần tất cả nữ nhân gã từng gặp! Mới chỉ liếc một cái, tim gã đã loạn nhịp, hô hấp khó khăn, như hồn phách bị hút mất.
Đến khi bị Trư Bát Giới quật ngã xuống ngựa, đau đớn kịch liệt mới kéo gã tỉnh táo trở lại.
Áo tím vội nhảy xuống đỡ gã dậy, rồi hô lớn:
– Tất cả xông lên! Ngoài tên râu quai nón và con heo kia, ba kẻ còn lại bắt sống mang về cho các vị đương gia làm áp trại phu nhân!
Nghe xong, Trư Bát Giới loạng choạng suýt rơi cả đinh ba. Tiểu Hồng xinh đẹp, bọn chúng muốn cướp đi thì còn hiểu được. Nhưng ngay cả sư phụ và con khỉ cũng định bắt làm áp trại thê thiếp thì thật vô lý hết sức!
– Các ngươi bị mù cả rồi chắc?
Đao sẹo hằm hằm chỉ vào hắn:
– Ít lắm mồm! Vừa rồi ngươi đánh lén ta, hôm nay ta phải lột da ngươi mới hả giận!
– Khá lắm! – Trư Bát Giới cười gằn: – Xem ra hôm nay lão heo ta phải dạy các ngươi một trận ra trò!
Hắn liếc sang Tôn Ngộ Không:
– Đại sư huynh, mấy chục tên này cứ để lão heo ta xử lý.
Tôn Ngộ Không không nói gì, chỉ khẽ dịch đến cạnh Đường Tăng, coi như ngầm đồng ý.
Đám sơn tặc tuy có ngựa khỏe đao bén, thân thể vạm vỡ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân. Làm sao địch nổi một trong Thập Nhị Nguyên Soái Thiên đình?
Chưa đầy mười phút, cả bọn đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù, người ngựa tả tơi, nhếch nhác không chịu nổi. Nể mặt Đường Tăng, Trư Bát Giới chỉ đuổi chứ không giết, quát cho một tiếng rồi mới để chúng bẹp dí chạy đi.
Nhóm thầy trò không quá bận tâm, chỉnh đốn hành lý tiếp tục lên đường, chỉ có Phó Trăn Hồng vẫn như có điều suy nghĩ.
[ Sao thế, Tiểu Hồng? ]
[ Có chỗ kỳ lạ. ]
Nhớ lại lời lẽ của đao sẹo, trong lòng Phó Trăn Hồng đã có chút suy đoán, song mới chỉ một câu nói, chưa đủ chứng cớ để kết luận.
Đoàn người băng qua cánh rừng, đi thêm hơn một canh giờ thì tới một con sông nhỏ.
Nước sông trong vắt, dưới ánh mặt trời lấp lánh sóng gợn. Bên kia bờ, hoa hải đường nở rực rỡ, trong bóng cây lộ ra mấy nếp nhà tranh.
Sa Ngộ Tịnh móc tiền trả cho người lái đò, cả bọn lên thuyền. Chẳng mấy chốc đã sang bờ bên kia. Người lái đò quay đầu nhìn Phó Trăn Hồng thêm vài lần, rồi mới chèo thuyền quay lại.
Lúc này đã vào giờ ngọ, trời nắng gắt. Thân hình Trư Bát Giới to béo, mồ hôi túa ra đầm đìa, hắn lấy tay áo quạt lia lịa. Thấy nước sông mát lành, liền vốc uống một chén.
Không ngờ chưa đến mười lăm phút sau, bụng hắn đau quặn, tru tréo không ngừng.
Đường Tăng nhíu mày:
– Chẳng lẽ là uống nước lạnh mà ra?
Tôn Ngộ Không nói:
– Phía trước không xa có thôn xóm.
– Thôn xóm? Sao ta không thấy! – Trư Bát Giới đau đến hoa cả mắt.
Phó Trăn Hồng trầm ngâm:
– Ở sau rừng hoa hải đường kia. Chúng ta đến đó hỏi thử, có thể xin bát canh nóng cho huynh uống, hoặc tìm thuốc thảo trị đau bụng.
……
Quả nhiên đi thêm một lát, cả bọn đến đầu thôn. Đúng lúc ấy, từ trong chạy ra một bé trai nhỏ, suýt nữa va phải họ. May mà Tôn Ngộ Không nhanh tay đỡ kịp.
Đứa bé cúi đầu chỉnh lại quần áo, rồi ngẩng mặt lên. Khuôn mặt tròn mũm mĩm, trắng trẻo, nụ cười tươi rói.
– A Viên, cha đã bảo con đừng chạy nhanh như vậy mà! – Một giọng nam ôn hòa vang lên phía sau.
Một thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, vội vã chạy theo. Thấy có người lạ, y hơi sững lại. Nhưng khi ánh mắt dừng trên Phó Trăn Hồng, trong mắt y ánh lên vẻ kinh diễm.
Đứa bé kéo tay áo cha, chỉ vào Phó Trăn Hồng, ngây thơ nói:
– Cha ơi, ca ca kia đẹp quá! A Viên muốn cưới ca ca về nhà!
Lời vừa thốt ra, Trư Bát Giới dù đang ôm bụng đau đến xanh mặt cũng phì cười trước:
– Tiểu tử, biết rõ là ca ca, sao còn nói cưới về nhà?
Đứa bé cười ngọt ngào:
– Chính vì là ca ca, nên A Viên mới muốn cưới về nhà chứ!