Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 24

Vì góc đứng che chắn, thân thể Tôn Ngộ Không đã chắn ngang trước mặt, khiến Đường Tăng không nhìn thấy gương mặt Phó Trăn Hồng lúc này.

Vị tăng nhân áo trắng kia bất chợt rụt tay lại, tránh khỏi sự va chạm của thiếu niên. Ngay sau đó, dường như lo sợ thiếu niên này còn tiếp tục hành động quá mức thân mật, y liền nghiêng người, xoay lưng về phía giường, như thể chỉ có thế mới thoát khỏi thứ cảm giác bất an mãnh liệt do đối phương mang lại.

Khóe môi Phó Trăn Hồng hơi cong lên, rồi lại thu lại ngay, không tiếp tục chọc ghẹo Đường Tăng nữa.

Đường Tăng đợi rất lâu, thấy đối phương quả thật đã dừng lại, lúc ấy mới từ từ bình tĩnh, nhịp tim từng dâng vọt lên giờ mới lắng xuống.

Đêm ấy, suốt nửa đêm, Đường Tăng lặng lẽ tụng kinh Phật trong lòng, mãi vẫn chẳng thể chợp mắt.

Sáng hôm sau

Bầu trời dần sáng, màn đêm tan biến. Từng dải nắng sớm màu vàng nhạt xuyên qua tầng mây lững lờ, chiếu vào gian phòng qua khe cửa sổ.

Phó Trăn Hồng tỉnh từ sớm, hắn thấy Đường Tăng bước xuống giường. Do cả đêm không ngủ, dưới mắt tăng nhân áo trắng lộ quầng xanh nhàn nhạt, trên làn da vốn trắng càng dễ thấy sự mệt mỏi.

Đợi Đường Tăng ra ngoài rồi, Phó Trăn Hồng mới thu hồi ánh nhìn, quay sang quan sát Tôn Ngộ Không vẫn đang ngủ say.

So với gương mặt ôn nhu, thanh khiết của Đường Tăng, ngũ quan Tôn Ngộ Không lại cứng cáp và sắc nét hơn nhiều. Lúc ngủ, bớt đi phần nghiêm nghị sắc bén thường ngày, hắn giống như một con báo nghỉ ngơi, lười biếng mà vẫn tiềm ẩn khí thế, tạm thời thu lại nanh vuốt và áp lực đáng sợ.

Phó Trăn Hồng biết rõ, chỉ cần tiểu thạch hầu này mở mắt, đôi đồng tử đen láy kia sẽ sáng rực như hắc diệu thạch, lộ ra ánh nhìn sắc bén tựa chim ưng.

Trong lòng hắn bỗng nảy sinh chút chờ mong: khi Tôn Ngộ Không tỉnh dậy, nhìn thấy bản thân mình – vốn luôn đề phòng, tránh né yêu quái – lại bị ôm như vậy, hắn sẽ có gương mặt thế nào đây?

Mang theo tâm tư xấu xa ấy, Phó Trăn Hồng khẽ đưa tay chọc nhẹ vào lông mi Tôn Ngộ Không, thong thả chờ đợi tiểu thạch hầu tỉnh giấc.

Đêm qua, Đại Thánh ngủ thật say, thậm chí còn mơ một giấc mộng mơ hồ. Trong mộng, hắn ôm một thứ gì đó mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông, thơm ngát, khiến hắn vô cùng thoả mãn, không muốn buông tay.

Đến khi cảm giác có thứ gì lạnh chạm vào mắt, hắn đưa tay bắt lấy. Ngay sau đó, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, mịn màng như trong mộng, khiến hắn theo bản năng bật thốt:

“Tức phụ, đừng quấy.”

Nói xong, hắn mới dần tỉnh khỏi giấc mơ.

Mở mắt ra, hình ảnh đập vào mắt khiến Đại Thánh ngẩn người. Chớp mắt một cái, hắn thấy gương mặt tinh xảo của Phó Trăn Hồng gần trong gang tấc. Trong thoáng chốc, hắn còn tưởng rằng mình vẫn đang mơ.

Bằng không, sao hắn lại đang ôm chặt tiểu yêu bạch cốt này vào lòng, gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng ấm của nhau?

Trong tay hắn thậm chí còn nắm chặt bàn tay đối phương.

Mềm mại, mượt mà — hệt như xúc cảm trong mộng.

Tôn Ngộ Không lập tức như chạm phải lửa, vội vàng buông tay, lùi nhanh ra sau để kéo giãn khoảng cách.

Sự né tránh này quá rõ rệt, khiến Phó Trăn Hồng bật cười, cố ý hỏi:

“Vừa rồi ngươi gọi ta là gì thế?”

Lời ấy lập tức khiến Tôn Ngộ Không nhớ lại câu nói mình vừa buột miệng. Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt hắn biến đổi liên tục: khiếp sợ, hối hận, xấu hổ xen lẫn giận dữ. Lúc đỏ, lúc trắng, quả thật vô cùng đặc sắc.

Phó Trăn Hồng thích thú ngắm nhìn biểu cảm thay đổi ấy, mãi mới thôi. Nhưng hắn chưa định tha cho Tôn Ngộ Không dễ dàng, bèn ngồi dậy, chỉnh lại y phục, rồi thản nhiên hỏi:

“Ngươi còn nhớ chuyện tối qua không?”

Tôn Ngộ Không nghe vậy, trong mắt thoáng lóe lên hoảng loạn, nhưng cảm xúc ấy trôi qua rất nhanh. Nếu không phải Phó Trăn Hồng luôn tinh ý quan sát, hẳn đã bỏ lỡ.

Ngay sau đó, hắn dứt khoát đáp:

“Tối qua ta chỉ nhớ tới lúc đánh nhau dưới mái nhà. Sau đó thì không nhớ gì hết.”

“Thật sự không nhớ gì sao?” Phó Trăn Hồng cố ý nhìn chằm chằm, giọng nghi ngờ.

Bị nhìn vậy, Tôn Ngộ Không cảm thấy khó chịu, bèn ho khan che giấu, quay mặt đi, lạnh lùng đáp:

“Không nhớ.”

“Xác định không nhớ rõ chứ?”

Lần này, Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn, quát lên:

“Đã nói không nhớ thì là không nhớ! Sao cứ hỏi mãi vậy!”

Giọng hắn càng lúc càng lớn, lộ rõ vẻ chột dạ.

Phó Trăn Hồng ra vẻ oan ức:

“Tối qua ngươi gọi ta là ‘tức phụ’ thì đâu có hung dữ thế này. Giờ tỉnh rồi thì trở mặt chối sạch, còn lớn tiếng quát người.”

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không đỏ bừng mặt. Hắn hận không thể vặn chết chính mình tối qua, tại sao lại buột miệng gọi tiểu yêu này như thế!

Rõ ràng chẳng có chuyện gì thực sự xảy ra, vậy mà lại bị kẻ kia nắm thóp trước, cố ý gợi nhắc.

Trong đầu, hắn bất giác nhớ lại cảnh hôn hôm đó trong Ngự Thiện Phòng — ôm lấy cơ thể tiểu yêu, đầu lưỡi quấn chặt, kịch liệt m*t lấy nhau. Cảm giác ngọt ngào ấy khiến hắn run rẩy, thậm chí còn bị dẫn dắt mà trở nên chủ động, cuồng nhiệt như muốn nuốt trọn đối phương.

Đó là cảm giác tim đập dồn dập mà hắn vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết. Chính vì thế, khi bị gợi nhắc, hắn mới bực bội đến vậy.

Muốn phủ nhận, nhưng không thể phủ nhận.

Thấy Tôn Ngộ Không trầm mặc, thần sắc rối rắm, Phó Trăn Hồng càng thêm thích thú. Hắn bước xuống giường, đứng cạnh, liếc xéo tiểu thạch hầu rồi cố ý trêu:

“Tiểu khỉ quậy, sao ngươi không trả lời?”

Tôn Ngộ Không không nghe rõ lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mềm mại của đối phương. Thực ra, sau cái hôn hôm qua, từ đầu đến cuối hắn đều chủ động. Và hắn phải thừa nhận, dù không muốn, cảm giác ấy quá đỗi ngọt ngào.

Nghĩ vậy, lòng hắn càng thêm giận. Yêu quái đúng là biết mê hoặc lòng người. Đến một hòn đá hóa khỉ như hắn mà cũng bị mê hoặc!

Đúng lúc này, Trư Bát Giới bị đánh thức, ngồi dậy dụi mắt, lầm bầm:

“Hầu ca, tối qua đầu óc ngươi hỏng rồi sao, sáng sớm còn quấy người ta ngủ.”

Tôn Ngộ Không tức tối: “Ngốc lợn, không phải mình ta nói chuyện!”

Trư Bát Giới tỉnh bơ: “Tiểu Hồng nói nhỏ, ngươi nói to.”

Bị vạch trần, Tôn Ngộ Không bèn lảng sang chuyện khác, mắng:

“Giờ nào rồi mà còn lười nhác! Heo cũng phải biết giữ thể diện, đừng cả ngày chỉ biết ngủ.”

Bị mắng, Trư Bát Giới đành lẩm bẩm đứng dậy, nhỏ giọng: “Con khỉ này sao hôm nay nóng nảy thế, chắc tối qua đầu thật sự bị va hỏng.”

Lời hắn nhỏ nhưng pháp lực hai người còn lại đều nghe rõ. Phó Trăn Hồng bật cười khe khẽ, Tôn Ngộ Không tức giận quay sang:

“Ngươi…”

Chưa kịp nói hết, Trư Bát Giới đã tròn mắt kêu lên:

“Hầu ca, cổ ngươi sao có vết đỏ thế kia?”

Tôn Ngộ Không hoảng hốt, đưa tay che ngay dấu hôn Phó Trăn Hồng để lại.

“Muỗi cắn.”

Trư Bát Giới nhíu mày: “Sao muỗi cứ thích cắn ngươi vậy?”

Nhắc tới chuyện ở Bạch Hổ thôn, lúc ấy cũng chỉ có con khỉ này mặt sưng tấy vì “muỗi”.

“Chắc tại máu khỉ ngọt.” Trư Bát Giới nghiêm túc phân tích.

Tôn Ngộ Không bực bội: “Rảnh rỗi thì ra ngoài xem sư phụ và sư đệ làm gì đi!” Rồi quay sang Phó Trăn Hồng, trầm mặc vài giây, giả vờ tự nhiên nói:

“Chuyện hôm qua, không được nhắc lại.”

“Vì sao?”

“Đừng hỏi nhiều!”

Hắn quát to, nếu còn hỏi nữa, e rằng sẽ nổi giận thật.

Phó Trăn Hồng chỉ khẽ cười, nhìn theo bóng dáng có phần hốt hoảng của tiểu thạch hầu, thầm nghĩ: quả nhiên đáng yêu.

Sau đó, cả nhóm ra sân sau. Đường Tăng cùng Sa Ngộ Tịnh đang trò chuyện với vợ chồng Liễu Phủ Cầm. Bên cạnh, tiểu đồng A Viên chống cằm nghe rất chăm chú.

Thấy Phó Trăn Hồng bước ra, mắt A Viên sáng rực, lập tức chạy tới ôm lấy hắn, ngọt ngào gọi:

“Ca ca, ngươi dậy rồi!”

Phó Trăn Hồng xoa đầu cậu bé, mỉm cười.

Nhìn nụ cười ấy, mặt nhỏ A Viên đỏ lên, ấp úng nói:

“A Viên thật muốn lớn nhanh, để cưới ca ca về nhà.”

Tôn Ngộ Không đứng bên lập tức sa sầm mặt: Tên tiểu yêu này đến cả trẻ con cũng không tha.

Hắn kéo Phó Trăn Hồng ra, nghiêm giọng dạy A Viên:

“Tiểu hài tử, người này không phải kẻ tốt. Sau này muốn cưới, phải chọn người ôn nhu, hiền lành.”

A Viên nhìn tay mình trống rỗng, rồi nhìn Phó Trăn Hồng và Tôn Ngộ Không, nghiêm túc nói:

“Ngươi ghen, sợ ta cướp mất ca ca xinh đẹp.”

Tôn Ngộ Không hừ lạnh: “Ai thèm loại tiểu yêu mưu mô này.”

A Viên chỉ vào bàn tay hắn vẫn còn nắm Phó Trăn Hồng: “Vậy sao còn không buông?”

Tôn Ngộ Không khựng lại, lập tức buông ra.

Phó Trăn Hồng liếc hắn nhàn nhạt rồi đi về phía Đường Tăng.

A Viên còn ngây thơ nói thêm: “Ngươi đối ca ca không ôn nhu, sau này chắc chắn cưới không được tức phụ.”

“Tức phụ…” Tôn Ngộ Không nghiến răng, trong lòng lại hiện lên hồi ức vừa gắng chôn giấu.

Hắn nghiêm mặt: “Chúng ta là người xuất gia, sao có thể cưới vợ.”

Nhưng A Viên chẳng bận tâm, chỉ lí lẽ trẻ con: “Vì ngươi hung quá, nên ca ca mới đi với vị hòa thượng áo trắng kia.”

Tôn Ngộ Không xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ: “Tiểu hài tử, không phải ai cũng thích hắn đâu.”

“Những người khác ta không biết, nhưng nhìn ra rõ ràng các ngươi đều thích ca ca xinh đẹp.”

Lời trẻ con, đôi khi lại thẳng thắn nhất.

Tôn Ngộ Không nghẹn lời, cảm thấy nếu nói thêm với A Viên, đầu mình sẽ loạn cả ngày.

Bên này, Phó Trăn Hồng đã ngồi cạnh Đường Tăng. Hắn nghiêng đầu, quan sát gương mặt có phần mệt mỏi của vị tăng nhân, rồi cười hỏi:

“Hòa thượng, đêm qua ngươi không ngủ sao? Trông có vẻ tiều tụy.”

Đường Tăng tránh ánh mắt hắn, bình thản đáp: “Không sao.”

Đúng lúc ấy, Liễu Phủ Cầm vội vã bước vào, tay cầm một bức họa cuộn tròn.

“Cha!” A Viên chạy tới, ngọt ngào gọi.

Dỗ dành con một câu, Liễu Phủ Cầm lập tức trải bức họa lên bàn, nghiêm trọng nói với Phó Trăn Hồng:

“Ngươi tối qua đi lấy nước suối, đã bị phát hiện?”

Phó Trăn Hồng gật đầu: “Lúc rời đi thì bị Quốc chủ nhìn thấy.”

“Quả nhiên…” Liễu Phủ Cầm thở dài, mở tranh ra.

Trong tranh là một thiếu niên dung mạo diễm lệ, môi đỏ, trán sáng, rực rỡ như phù dung. Rõ ràng chính là Phó Trăn Hồng.

“Hiện giờ khắp Chỉ Vân Quốc đều dán đầy chân dung này. Quốc vương hạ lệnh: ai tìm được ngươi sẽ được thưởng ngàn lượng vàng, ruộng tốt mười mẫu, nhà cửa hai tòa. Nếu mang vào cung, còn được phong quan ban tước.”

Phó Trăn Hồng cười nhạt: “Không cần lo, ta có thể thay đổi dung mạo.”

Liễu Phủ Cầm nghe vậy mới yên tâm, chắp tay chúc: “Nguyện các vị trưởng lão lên đường bình an.”

Cả đoàn rời thôn, tiếp tục Tây hành.

Lúc này, dung mạo Phó Trăn Hồng đã hóa thành thiếu niên bình thường, đi lẫn trong bốn thầy trò, chẳng chút sơ hở.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến thành trì Chỉ Vân Quốc. Vừa tới cổng phía đông ngoại ô, liền bị binh lính thủ thành ngăn lại.

Bình Luận (0)
Comment