Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 34

Có lẽ đây chính là kế “điệu hổ ly sơn” mà Quốc sư Chỉ Vân vừa bày ra, nên Tôn Ngộ Không cũng chẳng dám chần chừ thêm. Hắn lập tức gọi ra Cân Đẩu Vân, cùng Phó Trăn Hồng âm thầm bay về phía hoàng cung nước Chỉ Vân.

Cân Đẩu Vân vốn nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc hai người đã đuổi kịp đoàn xe mà Ngụy Hoài Qua cố tình sắp xếp để hộ tống Đường Tăng.

Theo lý thì Trư Bát Giới phải dắt bạch long mã đi trước, Sa Ngộ Tịnh thì theo sau gánh hành lý. Thế nhưng lúc này trong đoàn ngựa xe, ngoài đám thị vệ hộ tống của Chỉ Vân quốc, chẳng hề thấy bóng dáng thầy trò Đường Tăng đâu cả.

Ánh mắt Phó Trăn Hồng dừng lại ở cỗ xe ngựa chất ba chiếc rương lớn mà Ngụy Hoài Qua ban cho:
“Ở trong đó sao?”

Tôn Ngộ Không khẽ gật: hắn có thể cảm nhận được khí tức phân thân của mình vẫn còn trong xe ngựa ấy.

“Đi xuống xem.”

Vừa dứt lời, Phó Trăn Hồng đã thoắt một cái biến mất, lẻn thẳng vào trong xe ngựa.

Tên thị vệ đánh xe chỉ thấy một luồng gió lốc vụt qua sau lưng, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy tấm rèm xe hơi nhấc lên một chút.

“Chắc là gió thôi……” hắn lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần, định nói thêm câu gì đó thì chợt cảm thấy phía sau lại có một luồng gió dồn dập thổi đến.

Hắn vội kéo chặt dây cương, định xuống xe kiểm tra, nhưng đã bị viên thủ lĩnh thị vệ bên cạnh ngăn lại. Người này liếc nhìn cỗ xe ngựa rồi lạnh giọng nhắc nhở:
“Quốc sư đang ở trong xe. Không có lệnh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tự tiện nhìn trộm.”

“Rõ.” Thị vệ đánh xe gật đầu, vung roi thúc ngựa đi tiếp.

Bên trong xe ngựa…

Thầy trò ba người cộng thêm một phân thân của Tôn Ngộ Không, tất cả đều ngã trên đệm, hôn mê bất tỉnh.

Nói là hôn mê, thực ra giống như rơi vào một giấc mộng, ý thức và tư duy đều bị kéo đi đâu đó.

Sa Ngộ Tịnh và Trư Bát Giới ngáy khò khò, ngủ say như chết. Trên gương mặt thanh tú của Đường Tăng lại hiện vẻ an hòa, khóe môi còn vương nụ cười nhàn nhạt, như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào. Ngay cả phân thân số một của Tôn Ngộ Không cũng nở nụ cười khờ khạo, đôi môi mấp máy như đang lẩm bẩm trong mộng đẹp.

“Sao lại thế này…” Sắc mặt Tôn Ngộ Không chợt tối sầm, hắn đi tới bên cạnh phân thân, nắm cổ áo kéo dậy, vừa lay vừa tát nhẹ, muốn ép cho nó tỉnh lại.

Thế nhưng lắc thế nào phân thân cũng không có dấu hiệu thức dậy.

Hiển nhiên đây không phải là hôn mê bình thường, mà giống như ý thức bị xâm nhập, bị giam hãm trong một cơn bóng đè.

Chỉ vì thân thể phân thân chưa chịu thương tổn thật sự, nên bản thể của hắn cũng chẳng thể cảm ứng được nguy hiểm nào truyền về.

Mà đoạn đối thoại của đám thị vệ ngoài xe vừa rồi, đã đủ cho thấy ai là kẻ đứng sau tất cả.

Phó Trăn Hồng ngồi xổm xuống, khẽ vỗ lên khóe môi đang mỉm cười của Đường Tăng. Trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện một tia suy tư. Hắn hơi tò mò: rốt cuộc vị hòa thượng này mơ thấy điều gì mà có thể cười ngọt ngào, hạnh phúc đến vậy?

Khác với sự bình thản của Phó Trăn Hồng, Tôn Ngộ Không lúc này đã thấy bực bội. Dù phân thân chỉ có một nửa sức mạnh của bản thể, nhưng để đối phó với yêu quái tầm thường vẫn dư sức. Không ngờ lại bị trò quỷ quái của Quốc sư Chỉ Vân đánh gục, mắc kẹt trong mộng cảnh hư ảo này.

Không lay được phân thân tỉnh dậy, Tôn Ngộ Không quay sang lắc Trư Bát Giới. Con heo ngốc này lại dễ đánh thức hơn, chỉ bị Tôn Ngộ Không vỗ vài cái vào mặt liền tỉnh dậy từ trong mộng.

Mở mắt ra, thấy Tôn Ngộ Không kề sát mặt mình, Trư Bát Giới chớp chớp đôi mắt tròn, còn chưa hoàn hồn, đã buột miệng kêu lên:
“Hầu ca, chẳng phải ngươi đã bị đánh chết rồi sao!”

Tôn Ngộ Không nhíu mày:
“Ngươi vừa mơ thấy gì?”

Bị ánh mắt sắc bén ép hỏi, Trư Bát Giới mới tỉnh táo lại. Hắn dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, bất giác đưa tay nhéo thử mặt Tôn Ngộ Không, đến khi bị gạt mạnh ra đau điếng mới tin chắc những gì trước mắt không phải mộng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôn Ngộ Không gằn giọng, mất hết kiên nhẫn.

Trư Bát Giới vội đáp:
“Đại sư huynh, chúng ta vốn đang đi bình thường, đột nhiên có một trận quái phong cuốn cả bọn vào xe ngựa. Rồi Quốc sư Chỉ Vân xuất hiện ngay trước mặt mọi người.”

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Lão quốc sư đó không biết dùng phép gì, chỉ thấy ông ta vung tay áo, một luồng khói đen liền tràn ra. Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê ngay tức khắc.”

Phó Trăn Hồng hỏi:
“Vậy là ngươi cũng không biết Quốc sư Chỉ Vân đã đi đâu?”

Trư Bát Giới lắc đầu:
“Lão ta quỷ dị, tà mị vô cùng, chẳng ai nhìn thấu.”

Phó Trăn Hồng chợt nhớ tới đoạn đối thoại của hai thị vệ ngoài xe: viên thủ lĩnh kia khẳng định quốc sư đang ở trong xe. Thế nhưng nhìn quanh trong xe giờ chỉ có mấy người bọn họ, chẳng hề thấy bóng dáng quốc sư.

Nếu lời thị vệ không sai, thì một người sống sờ sờ không thể nào biến mất vào hư không được. Chỉ có thể là…

Ánh mắt Phó Trăn Hồng lóe sáng, rơi xuống trên khuôn mặt ba người vẫn hôn mê.

Tôn Ngộ Không cũng đã nghĩ tới điều đó, hắn nói với Trư Bát Giới:
“Ngươi thử gọi Sa sư đệ xem sao.”

Trư Bát Giới gật đầu, vỗ mạnh mấy cái vào mặt Sa Ngộ Tịnh. Quả nhiên chẳng cần biện pháp gì đặc biệt, vài cái liền gọi được Sa Ngộ Tịnh tỉnh lại.

Lúc này, trong xe chỉ còn Đường Tăng và phân thân số một của Tôn Ngộ Không vẫn chìm trong hôn mê. Quốc sư Chỉ Vân chỉ có một mình, nên hắn chỉ có thể xâm nhập ý thức của một người tại một thời điểm.

Phó Trăn Hồng trầm ngâm rồi nói:
“Ngươi hãy dung hợp phân thân vào bản thể, hẳn là có thể tỉnh ra.”

Tôn Ngộ Không hiểu ẩn ý trong lời đó. Khi phân thân dung hợp trở lại, bản thể sẽ nhận được ký ức mà phân thân vừa trải qua.

Hắn nghĩ một chút rồi vươn tay, một luồng sáng vàng tỏa ra từ lòng bàn tay, bao trùm lấy phân thân. Chẳng mấy chốc phân thân dần tan biến, hóa thành ánh sáng vàng rồi nhập thẳng vào thân thể Tôn Ngộ Không.

“Thế nào?” Phó Trăn Hồng hỏi.

Tôn Ngộ Không bỗng im lặng, thần sắc như bị chấn động. Hắn ngây ra, tai ửng hồng, không nghe thấy lời Phó Trăn Hồng.

Phó Trăn Hồng khẽ nhíu mày, gọi khẽ:
“Tiểu Thạch Hầu?”

Lúc này Tôn Ngộ Không mới quay đầu nhìn hắn. Nhưng khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau, cả người hắn như bị điện giật, lập tức né tránh, không dám đối diện nữa.

Chỉ thoáng qua trong tích tắc, nhưng Phó Trăn Hồng đã nhạy bén bắt được sự biến hóa trong mắt hắn: mơ hồ, bối rối, lúng túng, xen lẫn chút tối tăm và hoảng loạn mơ hồ.

Xem ra Tôn Ngộ Không không chỉ tiếp nhận ký ức từ phân thân, mà cả những gì liên quan đến “bóng đè” cũng cùng lúc dung hợp vào hắn.

“Ngươi mơ thấy ta?” – Phó Trăn Hồng hỏi.

Trong đầu Tôn Ngộ Không lúc này tràn ngập những hình ảnh kích động khiến hắn khó lòng giữ được bình tĩnh. Nghe câu hỏi ấy, vành tai lập tức đỏ ửng, tim cũng đập nhanh hơn. Hắn chỉ có thể theo bản năng cãi lại:
“Đó là phân thân của ta, không phải ta.”

“Cưỡng từ đoạt lý.” – Phó Trăn Hồng nhếch môi cười nhạt.

Tôn Ngộ Không mím môi, còn định nói thêm thì Phó Trăn Hồng đã tiếp lời:
“Nếu ngươi đã tỉnh táo, thì chứng minh Chỉ Vân Quốc Sư không còn chiếm giữ trong ý thức của ngươi. Ta hiện tại cần phải tiến vào trong mộng của vị hòa thượng này.”

“Tiểu Hồng, ngươi định lôi sư phụ ra khỏi bóng đè sao?” – Trư Bát Giới hỏi.

“Đúng vậy.” – Ánh mắt Phó Trăn Hồng rơi xuống thân hình Đường Tăng vẫn còn hôn mê: – “Nếu không tiến vào giấc mơ của hắn, thời gian kéo dài sẽ khiến ý thức hắn bị thôn tính, vĩnh viễn rơi vào trạng thái bóng đè.”

Sa Ngộ Tịnh chau mày lo lắng:
“Chuyện này quá nguy hiểm. Trước kia ta ở Lưu Sa Hà cũng từng nghe nói có người tu đạo tiến vào giấc mơ kẻ khác, muốn kéo họ ra khỏi bóng đè. Kết quả không những không cứu được, mà chính mình cũng bị cuốn vào, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.”

Trư Bát Giới nghe xong liền hoảng hốt, vội xua tay:
“Tiểu Hồng, ngươi đừng vào, đừng vào. Hay là…” – hắn liếc nhìn Tôn Ngộ Không, nhỏ giọng lẩm bẩm: – “Con khỉ này chẳng phải thần thông quảng đại sao, không bằng để Đại sư huynh vào thử một chuyến.”

“Không được.”

“Hảo.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một của Phó Trăn Hồng, một của Tôn Ngộ Không.

Phó Trăn Hồng lạnh nhạt liếc Tôn Ngộ Không:
“Ngươi vừa mới dung hợp phân thân, tiểu khỉ, ngay cả tâm trạng của bản thân còn chưa ổn định, lấy gì bảo đảm có thể kéo hòa thượng ra ngoài? Huống hồ, Chỉ Vân Quốc Sư rất có khả năng đang ở trong bóng đè của Đường Tăng.”

Câu cuối cùng tuy chưa nói hết, nhưng Tôn Ngộ Không đã hiểu rõ ý tứ.

Tinh thần lực của Phó Trăn Hồng vốn đủ mạnh, hắn không lo sẽ bị bóng đè cắn trả. Thực tế, ngoài việc muốn biết trong mộng của Đường Tăng trông như thế nào, hắn còn muốn trực tiếp đối mặt với Chỉ Vân Quốc Sư.

Hắn muốn làm rõ, rốt cuộc đối phương là loại yêu vật gì, phía sau còn có chỗ dựa hay thế lực nào khác hay không.

“Tiểu khỉ, trông chừng thân thể ta.”

Vừa dứt lời, luồng sáng xanh lam từ mi tâm Phó Trăn Hồng bay ra, chớp mắt đã tiến nhập vào ý thức của Bạch Y Tăng nhân.

Tôn Ngộ Không đỡ lấy thân thể mềm nhũn của hắn, mặt thoáng đỏ, ôm chặt vào lòng.

Thấy vậy, Trư Bát Giới cười cợt:
“Hầu ca, Tiểu Hồng nói ý thức của ngươi còn chưa ổn định. Hay là để lão Trư ta ôm giúp?”

Nghe xong, Tôn Ngộ Không lạnh lùng liếc một cái:
“Không cần.” – Nói đồng thời, cánh tay càng siết chặt Phó Trăn Hồng hơn nữa.

Trư Bát Giới bĩu môi. Hắn càng lúc càng cảm thấy, con khỉ này sau khi dung hợp phân thân, bỗng nhiên lại sinh ra thứ cảm giác chiếm hữu mãnh liệt đối với Tiểu Hồng.

…………

Bên trong, Phó Trăn Hồng tiến nhập giấc mơ của Đường Tăng. Đập vào mắt hắn là khung cảnh thanh nhã hữu tình: một cây cầu đá cong cong vắt ngang, bên dưới là dòng nước róc rách trong veo. Hai bờ suối xanh biếc, liễu rủ thướt tha lay động theo làn gió xuân nhè nhẹ.

Trong không gian tĩnh lặng ấy, vang lên tiếng đàn cầm du dương. Phó Trăn Hồng ngẩng đầu nhìn sang bên kia cầu, chỉ thấy trong rừng hoa sơn trà thấp thoáng một căn nhà tranh, đơn sơ mà thanh nhã, có vài phần tựa tiên am nơi thế ngoại.

Hắn bước theo cầu vòng vắt qua, xuyên qua rừng hoa, cuối cùng dừng lại trước căn nhà tranh.

Bốn nam tử dung mạo thanh tú đang ngồi quanh chiếc bàn đá, tay cầm phượng miêu loan, chuyên chú may vá. Thấy Phó Trăn Hồng, một trong số họ khẽ mỉm cười, mở miệng trước tiên:

“Tiểu Hồng, hôm nay ngươi định tự mình đi đón vị tiếu lang quân kia sao?”

Phó Trăn Hồng hơi khựng lại:
“Lang quân?”

Bình Luận (0)
Comment