“Giờ Dậu đã trôi qua hơn nửa, Tiểu Hồng chắc chắn là đi cùng tiểu lang quân về nhà rồi.” Một nam tử dáng người mảnh khảnh, nét cười ẩn hiện trong mắt nói.
Trước tiên, một người khác chào hỏi Phó Trăn Hồng, rồi trêu:
“Tiệc tân hôn mà, hai người vừa mới thành thân, đương nhiên là muốn ngày ngày quấn quýt bên nhau rồi.”
Phó Trăn Hồng thu liễm nét mặt, hắn biết bản thân hiện tại đang ở trong mộng cảnh của Đường Tăng. Mấy nam tử kia lại quen biết hắn, còn từ lời bọn họ nói, thì rõ ràng trong mộng này không chỉ có một mình hắn, mà hắn còn là người đã có lang quân.
Vậy thì, lang quân của hắn rốt cuộc là ai?
Trong lòng Phó Trăn Hồng thoáng dấy lên hứng thú. Hắn khẽ gật đầu đáp lễ bốn người, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đi mãi cho đến tận cuối rừng hoa sơn trà, trước mắt hắn hiện ra một con đường cổ quanh co. Bên lối đi là những hàng tùng xanh cùng trúc biếc, cảnh sắc mướt mát xanh ngát.
Giữa con đường cổ ấy có một ngôi nhà với cửa sổ mở rộng. Từ bên trong vọng ra giọng đọc sách trong trẻo non nớt của trẻ con, nhịp điệu gấp gáp nhưng dõng dạc, khí khái vang vang.
Thì ra nơi này là một lớp tư thục.
Phó Trăn Hồng tiến đến, ghé mắt nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy trong lớp có hơn hai mươi tiểu đồng, tuổi chừng tám chín, gương mặt tròn trịa non nớt ánh lên vẻ yêu thích học vấn, miệng đọc vang từng chữ, ánh mắt chăm chú hướng về vị tiên sinh trên bục giảng.
Theo ánh nhìn của bọn nhỏ, Phó Trăn Hồng cũng đưa mắt về phía trước, vừa trông thấy người trên bục giảng thì trong lòng khẽ khựng lại.
Tiên sinh dạy học trạc hơn hai mươi, mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen mượt được buộc gọn gàng, cố định bằng ngọc quan trắng.
Dung mạo hắn thanh tú, ánh mắt ôn hòa, trên tay cầm một quyển Thiên Tự Văn, bìa sách hơi ngả vàng, kẹp giữa những ngón tay thon dài trắng nõn, hệt như ngọc đẹp sáng ngời.
Nắng xuyên qua tán liễu rọi xuống gương mặt hắn, phác họa từng đường nét dịu dàng: sống mũi thẳng, đôi môi nhạt màu như nước.
Thì ra vị thánh tăng để tóc dài lại có dung nhan như vậy.
“Trên đời, người tuấn tú như ngọc, phong thần vô song.”
Một câu văn như bất chợt hiện lên trong đầu Phó Trăn Hồng.
Hóa ra, trong mộng cảnh này, Bạch Y tăng nhân đã hoàn tục, để tóc dài, thậm chí còn thành thân.
Vậy thì lang quân của hắn là ai đây…
Ánh mắt Phó Trăn Hồng lóe sáng, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.
Vốn dĩ dung nhan hắn đã đẹp đến mức cực hạn, giờ khắc này lại thêm nụ cười nhẹ, tựa như khiến cả thế gian đều ảm đạm lui mờ. Các tiểu đồng trong lớp nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa sổ, liền không kìm được mà ngây ngẩn dõi theo.
“Ngoài cửa sổ có ca ca đẹp quá, A Thanh lớn lên muốn cưới ca ca đó!”
“Đó là tiểu ca ca của tiên sinh, A Thanh ngươi không có cơ hội đâu.”
“A Viên sao ngươi biết?”
“Tiên sinh mới thành thân với tiểu ca ca mấy ngày trước, ta cùng cha và phụ thân đều đi dự tiệc cưới.”
Nghe lời bọn trẻ, Phó Trăn Hồng để ý thấy đứa lên tiếng là con trai nhà Liễu phủ, chính là A Viên. So với lần đầu hắn gặp ở cổng thôn, A Viên đã lớn hơn, gương mặt tròn trịa nay thấp thoáng lộ ra vài nét cương nghị sau này.
Tiếng xì xào của bọn nhỏ cũng lọt vào tai tiên sinh. Hắn buông sách, liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài dự đoán của Phó Trăn Hồng, tiên sinh không hề nhíu mày trách cứ vì hắn quấy rầy học trò, mà ngược lại, chỉ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt ôn nhu thoáng hiện ý cưng chiều.
“Hôm nay giảng đến đây thôi.” – hắn dặn dò học sinh, rồi bước ra khỏi lớp.
Chẳng bao lâu, tiên sinh đã đi đến trước mặt Phó Trăn Hồng.
“Hôm nay sao lại đến đón ta?” Hắn nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phó Trăn Hồng, nhẹ nhàng bao trọn trong tay mình, như muốn truyền hơi ấm cho người kia.
Phó Trăn Hồng khẽ đáp: “Ta nhớ ngươi.”
Nghe vậy, nụ cười nơi khóe môi hắn càng sâu, ôn nhu nói: “Vậy chúng ta cùng về nhà thôi.”
“Được.”
Được đáp lại, hắn liền nắm tay Phó Trăn Hồng, chậm rãi bước đi.
Nhìn bàn tay hai người đan chặt vào nhau, trong đầu Phó Trăn Hồng bất chợt hiện lên tục danh của Đường Tăng.
Trong nguyên tác Tây Du Ký vốn chưa từng nêu rõ tên tục của Đường Tăng, chỉ biết họ Trần. Cha ông tên là Trần Quang Nhụy. Sau nhờ thánh ân của vua Đường, được ban họ Đường, rồi vào Phật môn, lấy pháp danh Huyền Trang.
Về sau, hậu thế mới nghiên cứu ra rằng tục danh của Đường Tăng là Trần Y, nhũ danh Giang Lưu.
Nghĩ vậy, Phó Trăn Hồng liền thử khẽ gọi:
“Trần Y?”
Bước chân Đường Tăng khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn y, dịu giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Phó Trăn Hồng lắc đầu: “Chỉ là muốn gọi tên ngươi thôi.”
Nghe vậy, khóe môi Đường Tăng cong lên nụ cười nhạt, bàn tay khẽ chạm mũi y một cái, dịu dàng cưng chiều.
Nhìn bộ dáng ôn nhu ấy, Phó Trăn Hồng lại thoáng bướng bỉnh, buông tay hắn ra, cố ý nũng nịu:
“Ngươi cõng ta về nhà có được không?”
“Được.” – Đường Tăng ngồi xuống.
Phó Trăn Hồng thuận thế leo lên lưng hắn.
Đường Tăng cõng y rất vững vàng. Y vòng tay ôm cổ hắn, đầu tựa nhẹ lên vai, mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn khiến lòng người thanh tĩnh, lại mang ma lực khiến kẻ khác say đắm.
Cảm nhận được cử chỉ thân mật ấy, Đường Tăng hỏi:
“Mệt rồi sao?”
“Ừ, có chút mệt,” – Phó Trăn Hồng ghé môi sát bên tai hắn, thì thầm – “Ngươi hôn ta thì ta mới hết mệt.”
Ngay lập tức, vành tai Đường Tăng ửng đỏ, cả bên tai phủ sắc hồng nhạt. Một lát sau, hắn mới đáp:
“Chúng ta về nhà trước đã.”
Phó Trăn Hồng lại không chịu, liền nhảy xuống, vòng tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu nhìn, cười tùy hứng:
“Ta muốn bây giờ cơ.”
Đường Tăng đỏ bừng cả khuôn mặt. Đối diện ánh mắt cười chứa tình ý của y, hắn chỉ thấy n** m*m m** nhất trong tim như bị lông vũ khẽ chạm, ngứa ngáy, run rẩy.
Cuối cùng, hắn vòng tay ôm chặt thiếu niên vào ngực, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Nụ hôn nóng bỏng mà vẫn ôn nhu, đầu lưỡi quấn quýt, tham lam chiếm lấy vị ngọt.
Phó Trăn Hồng thuận theo, cùng hắn dây dưa triền miên.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ đất trời, trong rừng hoa trà rực rỡ, gió xuân khẽ lay cành, hương hoa thoang thoảng. Hai bóng dáng tuấn mỹ ôm nhau hôn, tựa như bức họa tuyệt đẹp giữa biển hoa.
Đây là một giấc mơ, nhưng lại mang theo khát vọng chân thật. Giấc mơ không còn là ác mộng, mà là một niềm ao ước ngọt ngào.
Cùng Đường Tăng về nhà, Phó Trăn Hồng thấy căn nhà tranh đơn sơ nhưng sạch sẽ, ấm áp như chứa đầy hơi thở gia đình.
Trên tường vẫn còn dán chữ hỉ đỏ thẫm, bàn gỗ bày một bình rượu hợp hoan.
Tân hôn… mới vừa thành thân?
Không biết đã động phòng chưa…
Phó Trăn Hồng bước đến bàn, rót một chén rượu trong suốt, nâng lên ngắm nhìn. Dưới ánh sáng, chất lỏng óng ánh gợn sóng lăn tăn theo động tác tay, phản chiếu gương mặt hắn – mái tóc xõa, ánh mắt sâu xa, so với hiện thực còn thêm vài phần quyến rũ trưởng thành.
Thì ra trong mộng này đã là hai năm sau.
Đúng lúc đó, hương thức ăn lan tỏa. Hắn đặt chén xuống, đi vào bếp, thấy Đường Tăng đang quay lưng nấu nướng.
Phó Trăn Hồng tiến lại, ôm lấy eo hắn từ phía sau.
“Chờ chút nữa sẽ xong thôi.” – Đường Tăng dịu dàng vỗ nhẹ tay hắn.
Nhưng Phó Trăn Hồng càng ôm chặt.
Đường Tăng bật cười: “Hôm nay sao ngươi lại dính người thế?”
“Ngươi có thích ta như vậy không?”
“Thích.” – Gương mặt hắn ửng đỏ, thành thật đáp.
Nghe vậy, Phó Trăn Hồng mỉm cười, lúc này mới buông ra, ngoan ngoãn đứng cạnh nhìn hắn làm bếp.
Không lâu sau, vài món đơn giản được bưng lên bàn.
Đường Tăng vừa ngồi xuống, thì Phó Trăn Hồng không về chỗ mình, mà cầm chén rượu, trực tiếp ngồi lên đùi hắn.
Cảm nhận cơ thể Đường Tăng khẽ cứng lại, y cười khẽ, hỏi:
“Chúng ta thành thân được mấy ngày rồi?”
“Hai ngày.” – Đường Tăng có chút ngượng ngùng, song vẫn vòng tay ôm lấy y, để đầu y tựa lên vai mình.
Quả nhiên là tân hôn…
Phó Trăn Hồng nói: “Chúng ta uống rượu giao bôi một lần nữa đi.”
“Được.” – Đường Tăng gật đầu, định lấy thêm một chén, nhưng bị y ngăn lại.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, khóe môi Phó Trăn Hồng cong thêm, ngữ điệu khẽ mà đầy ẩn ý:
“Đổi cách uống khác đi.”
Nói xong, y uống cạn rượu trong chén, rồi ghé môi truyền toàn bộ men rượu ngọt nồng vào miệng Đường Tăng.
Vị cay nồng xen lẫn hương ngọt ái muội, men say lan tràn trong nụ hôn. Đường Tăng không thể chống cự, khẽ ngửa đầu, mặc cho y chiếm đoạt.
Rượu cay hòa cùng hơi thở nóng bỏng khiến hắn từ bị động chuyển sang chủ động, vòng tay siết chặt, môi lưỡi kịch liệt dây dưa.
So với nụ hôn trong rừng hoa trà ban nãy, lúc này càng mãnh liệt, nồng nhiệt gấp bội.
Phó Trăn Hồng nhìn dung nhan thanh tú ấy, nay phủ sắc hồng vì d*c t*nh, đã không còn là thánh tăng thanh quy giới luật năm nào, mà chỉ là một thiếu niên bình thường đang chìm đắm trong tình yêu.
Thân nhiệt hắn không ngừng dâng cao, men say và hơi thở quyến luyến khiến toàn thân run rẩy sung sướng, khao khát càng nhiều hơn.
Đôi tay lạnh giá của Phó Trăn Hồng v**t v* gương mặt hắn, lại như thổi bùng lên ngọn lửa nguyên thủy sâu trong tim.
Đường Tăng bế ngang y lên, đặt nhẹ xuống giường, rồi cúi người, một lần nữa hôn say đắm…