Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 36

Phó Trăn Hồng nhìn vào đôi mắt đen sâu của Đường Tăng. Trong đôi mắt ấy, vốn tĩnh lặng và nhu hòa như dòng suối rửa sạch bụi trần, nay lại bị khát vọng nóng bỏng bao phủ, ánh lên thứ tình cảm ẩm ướt nồng nàn khó che giấu.

Phó Trăn Hồng đón nhận nụ hôn nóng cháy ấy. Hắn vòng tay ôm lấy bờ lưng rắn chắc của thanh niên, những ngón tay lạnh lẽo cách lớp áo trắng chậm rãi vỗ nhẹ như trấn an.

Ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa sổ, rọi vào căn nhà tranh nhỏ bé. Bóng dáng Phó Trăn Hồng bị thân hình cao lớn của Đường Tăng che lấp, chỉ thấy mái tóc đen của hắn tỏa ra, nổi bật trên nền sắc đỏ ấm áp của gian phòng.

Hai người mặc sức quấn quýt, môi lưỡi triền miên. Đường Tăng hôn sâu, từ sự ngượng ngập ban đầu dần trở nên thuần thục, mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở ngọt ngào trong miệng Phó Trăn Hồng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn buông ra, hai tay chống xuống bên người Phó Trăn Hồng, nâng người dậy để nhìn rõ thiếu niên dưới thân.

Vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, đôi môi của thiếu niên hơi sưng đỏ, bóng sáng long lanh, tựa như cánh hoa đẫm sương, đẹp đẽ đến nao lòng.

Khóe mắt Phó Trăn Hồng còn vương chút ửng hồng, đôi mắt vốn lạnh lẽo như hồ băng nay lại phủ sương mù, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm sắp bay, khiến người ta chỉ muốn giữ chặt lấy để không bị tuột mất.

“Có thể chứ?” – giọng Đường Tăng khàn khàn, trầm thấp, ẩn chứa khát vọng nóng bỏng như muốn thiêu đốt.

Phó Trăn Hồng khẽ vuốt gương mặt đang đỏ bừng của Đường Tăng, lòng bàn tay lướt nhẹ qua hàng lông mày anh tuấn:
“Trần Y, mộng rốt cuộc chỉ là mộng, sớm muộn cũng tan biến.”

Đường Tăng khẽ cau mày, ánh mắt nghi hoặc:
“Mộng?”

Phó Trăn Hồng chậm rãi đáp:
“Ta thích hòa thượng, nhưng sẽ không mãi chìm trong giấc mộng giả dối này. Trong lòng ngươi còn có giới luật, còn có Phật pháp, còn có tình thương rộng lớn cứu độ chúng sinh.”

[Tiểu Hồng, ngươi thật xấu! Rõ ràng từ đầu đã biết, vậy mà vẫn khơi gợi tình cảm của người ta, đến khi không thể dừng lại mới chịu ngắt ngang!]

Phó Trăn Hồng thừa nhận, hắn quả thật có chút ác ý. Nhưng những cái ôm, cái hôn vừa rồi cũng không hoàn toàn chỉ là trò đùa vô nghĩa.

Theo như hắn suy đoán, tất cả những gì xảy ra trong giấc mơ, khi người rơi vào bóng đè tỉnh lại đều sẽ nhớ rất rõ.

Hiếm có cơ hội trong mộng, Đường Tăng vứt bỏ Phật pháp, rời xa chúng sinh, trở nên chủ động vì hắn. Phó Trăn Hồng sao có thể bỏ lỡ cơ hội gần gũi này?

Nếu đây không phải trong mộng, hắn cũng chẳng ngại cùng Đường Tăng đi thêm một bước thân mật. Nhưng đây là giấc mơ – mà trong mơ còn có Chỉ Vân Quốc Sư.

Mục đích của hắn là kéo Đường Tăng ra khỏi giấc mộng. Nếu để Đường Tăng vượt qua ranh giới cuối cùng, vị hòa thượng này e rằng sẽ vĩnh viễn đắm chìm, không thể trở lại.

Mà cách đơn giản nhất để giải cứu, chính là khiến người trong mộng tự nhận ra tất cả đều là hư ảo và cam tâm từ bỏ.

“Tiểu Hồng, hôm nay ngươi có chút khác lạ.”

Thanh niên áo trắng vốn nhu hòa, dù vừa rồi đã khát khao mãnh liệt, hơi thở nóng hổi, nhưng nghe lời cự tuyệt thì vẫn cố gắng kiềm chế, lùi khỏi người Phó Trăn Hồng.

Đợi đến khi sắc đỏ trên mặt tan đi, Phó Trăn Hồng mới chậm rãi ngồi dậy, nói:
“Hòa thượng, Trần Y, ở đây ngươi chọn hoàn tục, chọn ta – nhưng tất cả chỉ là hư ảo.”

“Ngươi nói… tất cả chỉ là mộng?” – Đường Tăng không thể tin, gương mặt thoáng sững sờ.

“Đúng vậy.” – Phó Trăn Hồng thẳng thắn: “Cho nên ngươi phải tỉnh lại.”

Đường Tăng trầm mặc hồi lâu, đôi môi mím chặt, không nói một lời.

Vậy ra, tất cả niềm vui vừa rồi, chỉ là mộng sao?

Hắn bật cười, trong nụ cười có chua xót xen lẫn phức tạp. Nhìn ra cửa sổ, bóng đêm dần nuốt lấy ban ngày, sao trời sắp hiện.
“Ta vẫn luôn tỉnh táo.” – hắn khẽ nói.

Không rõ đó là lời an ủi chính mình, hay lời đáp cho Phó Trăn Hồng, hoặc cả hai.

Hắn nắm tay Phó Trăn Hồng, bàn tay ấm áp bao lấy sự lạnh lẽo kia:
“Ở đây, ta chỉ là Trần Y.”

“Nhưng mộng, rốt cuộc vẫn là mộng.” – giọng Phó Trăn Hồng lạnh lùng, không gợn sóng.

Đường Tăng lắc đầu, ôn nhu nói, ánh mắt đầy thâm tình:
“Với ta, hai năm ở đây đều chân thực. Dù là khi từ bỏ Phật vì ngươi, hay lúc quỳ cầu hôn, Trần Y đều thật lòng thích ngươi, hoàn toàn thuộc về ngươi.”

Phó Trăn Hồng đáp:
“Điều ta muốn là khi ngươi tỉnh lại vẫn thích ta, chứ không phải tình cảm giả dối trong giấc mơ này.”

Đường Tăng im lặng. Hắn cúi mắt, hàng mi dài phủ xuống một bóng tối mờ.

“Ngươi chỉ nói Trần Y thích ta, vậy còn Đường Tăng thì sao?” – Phó Trăn Hồng hỏi, nhưng không đợi câu trả lời. Hắn đặt tay lên ngực thanh niên áo trắng:
“Nhắm mắt lại.”

Đường Tăng nghe lời, khép mắt.

Ánh sáng lam nhạt tụ trên bàn tay Phó Trăn Hồng, rồi cả bàn tay biến thành vầng sáng.

Hắn dùng tinh thần lực dò xét kinh mạch trong cơ thể Đường Tăng, cuối cùng ở nơi trái tim, tìm thấy kẻ khởi xướng tất cả.

Phó Trăn Hồng nhếch môi cười lạnh, mạnh mẽ kéo một quầng sáng đen từ trong cơ thể Đường Tăng ra.

“Xem náo nhiệt đủ rồi chứ?”

Vừa dứt lời, trong căn nhà tranh vang lên tiếng cười quái dị.

Quầng sáng đen biến thành hình người: áo đen, thân hình cao gầy, gương mặt tuấn mỹ nhưng toát ra khí chất yêu tà.

“Ta nên gọi ngươi là Chỉ Vân Quốc Sư, hay là Ngọc Lẫm Dạ đây?”

Chỉ Vân Quốc Sư nghe vậy, ánh mắt u ám mà ái muội lướt qua khuôn mặt Phó Trăn Hồng, khóe môi cong lên nụ cười tà khí:
“Ngươi nên gọi ta là… lang quân.”

Câu nói vừa thốt ra, Phó Trăn Hồng chưa kịp đáp thì Đường Tăng đã lập tức kéo hắn ra sau lưng, che chắn ánh nhìn xâm phạm kia.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” – Đường Tăng cau mày, giọng lạnh.

“Ta chính là ngươi.” – Chỉ Vân Quốc Sư chậm rãi đáp – “Ta là d*c v*ng được phóng đại trong lòng ngươi.”

Nghe vậy, Phó Trăn Hồng nhớ lại lần ở động liên hoa, hắn từng hỏi Ngọc Lẫm Dạ là loại yêu gì, đối phương trả lời: “Là do tâm ngươi hóa thành.”

[Tiểu Hồng, ta còn tưởng đó chỉ là lời tình tán tỉnh thôi!]

Không trách hệ thống hiểu sai, ngay cả Phó Trăn Hồng khi đó cũng không quá để tâm. Nhưng bây giờ thì rõ, Chỉ Vân Quốc Sư quả thật có liên quan đến tâm ma, đến bóng đè.

Phó Trăn Hồng bước ra, nhìn thẳng hắn:
“Nếu ta không kịp bắt ngươi, ngươi định cắn nuốt toàn bộ ý thức của hòa thượng?”

Chỉ Vân Quốc Sư nhún vai:
“Những người được thần tiên chọn làm lấy kinh, tuy ngon nhưng chẳng đáng để ta phí công. Từ khi ta còn là Ngọc Lẫm Dạ, ngươi phải biết ta chỉ hứng thú với mỹ nhân.”

Phó Trăn Hồng nhướn mày:
“Nói vậy, từ đầu đến cuối mục tiêu của ngươi đều là ta?”

“Tất nhiên.” – Hắn cười nhạt, liếc nhìn Đường Tăng, có chút tiếc nuối – “Chỉ chậm một bước, ta đã có thể nuốt trọn hòa thượng này, thay thế hắn, để rồi trong mộng ngươi thấy Đường Tăng, nhưng thực ra là ta.”

“Ngươi cố tình sắp đặt những cung nhân dâng hương, không phải để thử xem ta và quốc chủ kia có thành thân hay không, mà là muốn xác nhận bản thể Tôn Ngộ Không có ở đây?”

Phó Trăn Hồng nhớ đến lời Tôn Ngộ Không, rằng phân thân từng g**t ch*t Ngọc Lẫm Dạ. Hắn biết Tôn Ngộ Không có thể hóa ra phân thân từ lông, Chỉ Vân Quốc Sư cũng chẳng lạ gì.

“Kia Ngụy Hoài Qua cho dù là nhân loại ưu tú, nhưng so với châu ngọc trước mặt thì chẳng là gì. Nếu các cung nhân chỉ nhìn thấy một người, tức là Tôn Ngộ Không không có mặt. Nhưng bọn họ lại thấy hai, vậy người còn lại tất nhiên là Tôn Ngộ Không.”

Nói đến đây, hắn hơi dừng, ánh mắt lóe lên tiếc nuối:
“Ta chỉ tính sai một chút – không ngờ so với Tôn Ngộ Không, ngươi lại để tâm đến Đường Tăng hơn.”

“Ta tưởng ngươi sẽ nhân lúc động phòng mà ở bên con khỉ kia, ai ngờ chỉ vì một suy đoán mà bỏ qua cơ hội, chạy đến tìm Đường Tăng. Xem ra, đồ đệ vẫn không bằng sư phụ.”

Lời nói ấy khiến Đường Tăng vô thức nhìn về phía Phó Trăn Hồng, trong lòng lại nảy sinh một chút vui mừng khó hiểu.

Chỉ Vân Quốc Sư nhận ra, nhếch môi cười nhạt, trêu chọc:
“Ta thật tò mò, ngươi cố chấp với hòa thượng này vì mục đích gì? Ngươi không ăn thịt Đường Tăng, nếu nói là vì tình yêu, thì trong mắt ngươi chẳng hề có chút tình cảm nào cả.”

“Có yêu quái động lòng với phàm nhân thì còn hợp lý, nhưng ngươi – một Bạch Cốt Tinh, chỉ là bộ xương lạnh lẽo, làm sao có trái tim?”

Câu nói ấy khiến nụ cười vừa lóe lên trong lòng Đường Tăng lập tức tắt ngấm. Môi hắn mím chặt, ánh mắt lạnh đi. Hắn siết tay Phó Trăn Hồng, như muốn tuyên bố chủ quyền, rồi lạnh lùng đáp:
“Chuyện này… liên quan gì đến ngươi?”

Ánh mắt Chỉ Vân Quốc Sư rơi xuống bàn tay đang nắm chặt, khinh thường cười nhạo:
“Ngươi chỉ là kẻ nhát gan, chỉ dám thổ lộ trong mộng.”

Phó Trăn Hồng bật cười:
“Ngươi nói thế sai rồi. Dù là khi hắn quyết định hoàn tục hay khi cầu hôn, hòa thượng đều không hề biết bản thân đang ở trong mộng.”

Chỉ Vân Quốc Sư không đáp, chỉ bước tới gần Phó Trăn Hồng, đưa tay như muốn chạm vào mặt hắn. Nhưng bàn tay ấy lập tức bị Đường Tăng gạt phắt đi.

“Đừng chạm vào hắn.” – Đường Tăng lạnh giọng, ánh mắt cứng rắn – “Nếu đây là giấc mơ của ta, ngươi không có tư cách động vào người ta thích.”

Bình Luận (0)
Comment