Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 36

Editor: Yến Uyên

Beta: Mika

(*) Noãn bảo bảo: miếng dán giữ nhiệt, trong ngữ cảnh này thì có thể hiểu là gối ôm ấm áp nha.

Trước đó, Ma Tôn đã vô số lần nghĩ đến, nếu hắn ta được ôm thành chủ vào lòng thì sẽ vui sướng biết bao, còn vui sướng hơn cả khi hắn ta gϊếŧ được người xưa nay hắn hận nhất...

Nhưng khi suy nghĩ biến thành sự thật thì hắn ta lại chỉ có một cảm nhận thôi.

Quá gầy rồi.

Hắn ta không kiềm được mà thả nhẹ tay mình, chỉ sợ làm đau người trong lòng.

Mái tóc đen mang theo mùi hương thanh mát đã ở ngay trước mắt hắn ta, chỉ hơi rướn người về trước một chút là có thể nhìn thấy dung mạo động lòng người.

Bình thường hắn ta sẽ động tay động chân, thế mà hôm nay ngoại trừ đau lòng và cẩn thận thì hắn ta lại không hề nổi lên tâm tư nào khác.

Qua chốc lát, hô hấp người trong lòng cuối cùng đã nhẹ nhàng trở lại, mặt mày nhíu chặt cũng giãn ra, thậm chí còn bắt đầu động đậy giống như là bất mãn vì bị hắn ta ôm như thế.

Tô Thu Diên vừa động đậy, Ma Tôn bắt đầu cứng đờ.

Đúng là lòng hắn ta tràn đầy thương xót. Thế nhưng có một số phản ứng không phải hắn ta muốn ngăn cản là có thể ngăn được.

Nếu Thành chủ còn tiếp tục động đậy như vậy...

Ma Tôn khẽ cười khổ. Hắn ta cũng là một người đàn ông, người yêu nằm trong lòng, khi sự đau lòng qua đi hắn ta không kiềm được mà nảy sinh những suy nghĩ khác.

Nhưng hắn ta cũng biết, tư thế hiện tại của hai người bọn họ chắc chắn sẽ khiến thành chủ không thoải mái.

Cho nên hắn ta hơi buông lỏng tay để thành chủ xoay người.

Ngay sau đó, hắn ta đã bị thành chủ dùng sức đè xuống.

Hai người vừa lăn đã lăn đến giữa giường.

Hắn ta giống như là một công cụ hình người*, bị thành chủ ôm lấy như một cái gối ôm.

(*) 工具人: Ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ việc một người giúp đỡ người khác mà không cần người đó biết hoặc tự nguyện làm việc bất cứ khi nào người ta cần mà không có yêu cầu gì về tình cảm, vật chất.

Bên hông là tay thành chủ, chóp mũi là mùi thơm của thành chủ.

Trong lòng Ma Tôn đọc kinh Thanh Tịnh, tay lại không tự chủ được vòng lên eo của thành chủ.

Quá mảnh mai.

Không biết bao lâu hắn ta mới có thể chăm cho thành chủ béo lên một ít.

Để dời đi lực chú ý, cũng để tránh cho dòng suy nghĩ chính mình chếch sang một hướng nguy hiểm hơn, Ma Tôn bắt đầu nỗ lực ép buộc bản thân suy nghĩ miên man.

Chẳng hạn như thành chủ ngày thường đều ăn Tích Cốc Đan, không biết loại đồ ăn thế nào mới hợp khẩu vị của y .

Chẳng hạn như chăn của thành chủ quá dày. Nếu y đã có hắn ta làm ấm giường mỗi ngày, có lẽ sẽ không cần đem đồ dày nặng như vậy đắp ở trên người nữa.

Chẳng hạn như cởi xiêm y, da thịt liền kề, thành chủ chắc chắn sẽ càng ấm áp...

Nghĩ đến sau cùng, Ma Tôn đành thống khổ nhắm hai mắt lại.

Hắn ta đã đánh giá quá cao bản thân rồi.

Một nam nhân cả đời 'ăn chay', căn bản là không hề tồn tại chút năng lực nhẫn nại.

Ngay lúc này, hắn ta rất muốn hôn lên dung mạo thành chủ, muốn dời tầm mắt dịch về phía cổ áo hơi hơi mở ra của thành chủ, muốn...

Ma Tôn cảm thấy bản thân sắp bùng nổ rồi.

Hắn ta không dám đánh giá cao bản thân, càng không dám khinh bạc thành chủ. Do dự hồi lâu, hắn ta mới quyết định để lại một tia thần thức ở bên ngoài điều khiển Huyền Dương Hỏa rồi trả thân thể lại cho tên nhóc Tần Việt.

Tần Việt không giống hắn ta. Tuy rằng hắn hiểu rõ tâm ý của mình đối với thành chủ nhưng trong đầu lại không có mấy tri thức không nên có kia.

Nhưng hắn ta thì khác, tuy rằng cái gì cũng chưa từng làm nhưng kiến thức rộng rãi, nên biết đến hoặc không nên biết đến, hắn ta đều biết hết cả!

Cho nên hắn ta đành tự cấm đoán bản thân.

Tần Việt vốn còn đang ở trong thức hải cảnh cáo Ma Tôn, không nghĩ tới trời đất quay cuồng một cái, người ôm thành chủ đã thành hắn.

Hắn chưa kịp nghĩ sao tên ma đầu kia lại có lòng tốt như vậy.

Hắn chỉ biết cứng đờ.

Bởi vì lúc này, thành chủ đang nằm trong lòng hắn, cùng nghe thấy tiếng hít thở của nhau, khoảng cách gần kề.

Đúng là hắn không giống Ma Tôn thật, hắn không hề có những ý nghĩ không nên có như hắn ta, bởi vì hắn đã kích động đến đầu óc trống rỗng.

Qua hồi lâu, hắn mới thật cẩn thận ôm thành chủ.

Như là ôm trân bảo duy nhất của thế gian này.

Hắn hơi hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng đã hôn lên mái tóc thành chủ.

Chỉ là như vậy, hắn đã cảm thấy trái tim sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Chỉ thế thôi, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.

Huyền Dương Hỏa trên người còn đang sưởi ấm thân thể thành chủ. Nhưng Tần Việt đã chẳng màng đi hỏi ma đầu kia là có chuyện gì xảy ra.

Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn ôm thành chủ như vậy, mãi cho đến thiên hoang địa lão* cũng chẳng buông.

(*) 天荒地老 (thiên hoang địa lão): ý chỉ thời gian dài đằng đẵng, tương tự với câu 'sông cạn đá mòn' khi dùng cho tình yêu.

Lúc Tô Thu Diên tỉnh lại trời đã tối rồi.

Trong phòng không thắp nến, chỉ có ánh trăng xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ, le lói chiếu vào trong phòng.

Y sửng sốt một lát, hoang mang không biết mình đang ở nơi nào.

Nhưng ngay sau đó, y phát hiện ra tình cảnh hiện tại của mình.

Y đang ôm một người.

Cũng đang bị người kia ôm lấy.

Giữa hai người bọn họ gần như không có chút khe hở.

Y còn nghe được cả tiếng hít thở của người nọ!

Đây là ai?

Lần đầu tiên trong đời Tô Thu Diên sinh ra cảm xúc hoảng loạn, y nhanh chóng đẩy người bên cạnh ra.

Vừa đẩy ra, y chợt kinh ngạc nhận ra có một luồng khí lạnh thổi quét cả người mình từ trong ra ngoài.

Lạnh quá.

Nhưng đây là trạng thái bình thường.

Vừa nãy mới là không bình thường.

Bởi vì vừa nãy y không thấy lạnh chút nào, thậm chí ấm áp giống như mùa hạ của đời trước.

Tô Thu Diên định thần lại , y ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy Tần Việt ở đối diện cũng đang bối rối như y.

Y hoảng loạn là vì đầu óc còn chưa xoay chuyển xong. Nhưng trong sự bối rối của Tần Việt lại mang theo một nỗi sợ hãi, giống như sợ bị y chán ghét.

"Thành chủ, ta......" Tần Việt vội vàng giải thích.

Nhưng Tô Thu Diên lại ngắt lời của hắn: "Ta biết, ngươi cũng chỉ là quan tâm ta."

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình Luận (0)
Comment