Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 303

Bên ngoài Tháp Đồng Nhân.

Lúc này, Điền Nguyên cùng một nhóm đệ tử của Thiên Điện đang túm tụm lại một chỗ.

Vẻ mặt của ai nấy cũng đều thoáng có vẻ giễu cợt pha chút trông mong, chăm chú nhìn vào bảng đá xếp hạng trước cửa Tháp Đồng Nhân.

"Trần Mộc, chắc lần này ngươi chết chắc rồi đây!"

"Sư huynh Châu Lỗi là kẻ mạnh trong cảnh giới Thần Tàng, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay thì cũng chết chắc thôi!"

Điền Nguyên siết chặt nắm đấm tay, ánh mắt đượm vẻ vui mừng vì báo được thù lớn.

Dẫu nói cho dù Chu Lỗi có đánh chết được Trần Mộc thì Ấn Thần đến cuối cùng cũng sẽ không rơi vào tay hắn ta, nhưng ít nhất với vai trò là người đưa tin, hắn ta cũng sẽ nhận được chút ít lợi lộc từ việc này.

Hắn ta biết, trong chiếc nhãn Không Gian của Trần Mộc chứa đựng không ít đồ tốt, có cả linh đan Thất Phẩm, đến lúc đó chí ít hắn ta cũng sẽ được chia cho một viên.

Đây cũng đã là một phần thưởng lớn rồi!


Hơn nữa, có thể nhìn thấy Trần Mộc đáng chết này mất mạng cũng là một chuyện quá đỗi vui mừng rồi!

Chờ đợi mãi, thời gian cũng dần trôi đi.

Chẳng mấy chốc, tính từ khi Chu Lỗi đi vào Tháp, cũng đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Nhưng trong suốt thời gian chờ đợi đằng đẫng, bọn họ vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Lỗi xuất hiện.

Các đệ tử của Thiên Điện có mặt ở đó cũng thi nhau chau mày, vẻ mặt thoáng có vẻ hoang mang.

"Điền sư huynh, sao sư huynh Chu Lỗi vẫn chưa ra thế?"

"Đúng vậy, đã vào lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy sư huynh Chu Lỗi đi ra!"

"Thực lực của sư huynh Chu Lỗi đã đạt tới cảnh giới Thần Tàng rồi, chắc sẽ không xảy ra biến cố nào đâu nhỉ?"

Vài đệ tử bắt đầu bàn tán rồi nhìn về phía Điền Nguyên.


Điền Nguyên bình tĩnh lại, vỗ ngực bảo đảm: "Sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi, sư huynh Chu Lỗi là tài tử của cấp bậc nào rồi sao có thể bị một thằng nhóc ở cảnh giới Hoá Tượng đánh bại được chứ, các người đừng quên là sư huynh Châu Lỗi là kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng đấy!"

"Các người cũng biết kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng lớn mạnh tới mức nào, đừng nói một mình Tr ần Mộc, cho dù hắn có thuật phân thân thành một trăm Trần Mộc thì cũng không phải đối thủ của Chu Lỗi".

Sau khi nghe lời bảo đảm dõng dạc của Điền Nguyên, các đệ tử khác cũng dần yên tâm hơn.

Có thể, sư huynh Chu Lỗi cũng chỉ đang trêu đùa đám tiểu quỷ kia mà thôi!

Rầm...rầm.

Đúng lúc này, cửa đá của Tháp Đồng Nhân lại mở ra, bóng dáng Trần Mộc chậm rãi bước ra từ màn đêm đen tối phía sau cánh cửa.

Trông hắn vẫn rất nhếch nhác, thảm thương, người dính đầy máu, máu tươi nhỏ xuống thành từng giọt, còn có phảng phất cả mùi máu tanh nữa.

Cảnh tượng này không còn lạ lãm nữa bởi vì mỗi lần Trần Mộc đi từ tháp ra đều trong bộ dạng thảm thương như sắp chết này.

"Này, trưởng lão!", Trần Mộc li3m mặt một cái rồi chạy tới trước mặt ông già mặc áo dài xanh nói: "Trưởng lão, tôi sắp không chịu nổi rồi, cho tôi xin viên thuốc! Này, ông đừng vờ chết chứ, tôi biết là ông chưa chết, tôi đã vượt qua tầng thứ bốn mươi chín rồi, sẽ có phần thưởng đúng không? Mau đưa phần thưởng ra đây, ông đừng có mà giả chết nữa!"

Ông già mặc áo dài xanh nằm trên xích đu, mắt nhắm chặt, cho dù có bị Trần Mộc lay người tới đâu đi chăng nữa, ông ta vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Chàng thanh niên này ngày nào cũng đến Tháp Đồng Nhân, không những vậy ngày nào cũng có sự bứt phá, nếu cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ Linh đan trên người ông ta chẳng mấy chốc bị Trần Mộc xin hết!

"Trần Mộc!"

Bình Luận (0)
Comment