Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 304

Đám người Điền Nguyên đi tới, tức giận nhìn Trần Mộc, ánh mắt họ còn thoáng hiện ý muốn thẩm vấn.

"Có chuyện gì sao?", Trần Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, hắn đoán chắc Chu Lỗi với đám người này là cùng một duộc, vậy nên cũng không mấy vui vẻ.

"Chu sư huynh của chúng ta đâu, sao giờ huynh ấy vẫn chưa ra đây? Rốt cuộc ngươi đã làm gì anh ấy rồi?", Điền Nguyên hung hăng hỏi.

"Chu sư huynh là ai? Các người đang nói ai vậy?", Trần Mộc vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Ngươi đừng giả vờ nữa, sư huynh Chu Lỗi cũng vào trong Tháp Đồng Nhân này, bây giờ lại bặt vô âm tín, chắc chắn là ngươi đã ngấm ngầm bày trò!", Điền Nguyên giận dữ nói.

Trân Mộc có chút vui mừng, ánh mắt lộ vẻ chế giễu.

"Chu sư huynh của các ngươi mất tích thì có liên quan gì tới ta, ta cũng không phải vú nuôi của hắn, hơn nữa, hắn cũng không còn là đứa trẻ lên ba, lớn vậy rồi mà còn đi lạc thì có liên quan gì đến ta cơ chứ?"


Nói rồi, Trân Mộc không thèm để ý tới đám người ngu ngốc đó nữa mà quay phắt người rời đi.

“Đúng là một tên khốn!", Điền Nguyên nhìn chăm chằm vào bóng lưng Trân Mộc, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Sư huynh, chúng ta nên làm gì đây?", mấy đệ tử khác của Thiên Điện lần lượt nhìn về phía Điền Nguyên.

Điền Nguyên khẽ nhìn xuống, hắn ta biết nếu Trân Mộc có thể sống sót bước ra khỏi Tháp Đồng Nhân thì có thể sư huynh Chu Lỗi của bọn họ đã chết ở trong Tháp rồi.

Mặc bọn họ dù khó mà tin được chuyện này nhưng cũng không thể loại trừ được phỏng đoán này.

Bằng không, Chu Lỗi sao lại có thể để Trần Mộc bình yên vô sự ra khỏi Tháp Đồng Nhân.

“Đi thôi, chúng ta đi báo cho điện chủ biết thôi!", Điền Nguyên nói.

Sau khi rời khỏi Tháp Đồng Nhân, Trần Mộc lại quay trở về Linh Điện.

Như thường lệ, vẫn sẽ nấu một bàn đầy thức ăn ngon, thơm phức, nhìn là thấy thèm!

Chẳng bao lâu sau, bốn người Trần Mộc, Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan hệt như ma đói mới đầu thai, ăn hết sạch sành sanh.

Sau khi ăn xong, Hàn Giang Tuyết bất ngờ móc ra từ chiếc nhãn Không Gian một cái túi và đặt nó lên bàn.


"Đây chính là toàn bộ tài nguyên tu luyện mà ta có thể cho các người, đây là Linh Thạch cực phẩm, tất cả có một nghìn miếng, có thể giúp các người tăng tốc độ tu luyện!", Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng nói.

“Linh Thạch cực phẩm sao?", Hạ Chỉ Lan lộ rõ vẻ háo hức.

Linh Thạch này rất hay gặp trong giới võ đạo, đối với người trong võ đạo, món đồ này chính là một loại tiền xu thông dụng, cũng được phân thành nhiều loại như Linh Thạch hạ cấp, Linh Thạch trung cấp, Linh Thạch cao cấp và Linh Thạch cực phẩm.

Ở Ninh Quốc, Hạ Chỉ Lan mới được chiêm ngưỡng Linh Thạch cao cấp, ở đó không có Linh Thạch cực phẩm.

Nghe nói món đồ này chỉ có ở khu vực Nam Châu, một miếng có giá là mười nghìn hai trăm tệ, còn một nghìn miếng Linh Thạch cực phẩm trước mặt phải có tổng giá trị khoảng mười triệu hai trăm nghìn tệ rồi.

Cái này đáng tiền hệt như đầu của Trần Mộc vậy!

Trình Vũ Hiên ngước đôi mắt mỹ miều lên, ngạc nhiên nhìn Hàn Giang Tuyết: "Người lấy đâu ra nhiều Linh Thạch cực phẩm vậy? Người định bán hết chỗ gia sản này của mình sao?"

Phải biết là tài nguyên tu luyện của Linh Điện đã dùng hết từ lâu rồi!


"Chuyện này các người không phải lo, cứ chuyên tâm tu luyện cho tốt là được, hãy nhận lấy một nghìn miếng Linh Thạch cực phẩm này chia cho các sư đệ và sư muội đi, còn những chuyện khác thì ta sẽ nghĩ cách!", Hàn Giang Tuyết khẽ nói.

Trình Vũ Hiên trầm ngâm suy tư, đôi mắt xinh xắn hướng nhìn về phía Hàn Giang Tuyết.

Một lúc lâu sau, nàng ta rời đi, mang theo một túi Linh Thạch cực phẩm, trong lòng chợt nặng trĩu.

Sức nặng này không phải vì sức nặng của túi Linh Thạch, mà là vì tất cả những gì Hàn Giang Tuyết đã làm.

Để có thể khiến các đệ tử Linh Điện tăng sức mạnh thực lực trong thời gian ngắn, Hàn Giang Tuyết quả thực đã hao tổn nhiều tâm huyết!

"Ta không cần, các người tự chia nhau đi!"

Trần Mộc khẽ nói, nói rồi hắn bỏ bát đũa xuống và rời đi.

Bình Luận (0)
Comment