Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 13

Vương Nguyên chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình giũ áo ra đi bằng hình thức này.

Ngay cả khi bản thân mình và cả ông chủ hợp đồng không vi phạm bất kỳ điều khoản nào, không hề ảnh hưởng đến quyền lợi danh dự hay nhân phẩm, cũng không động chạm tới nguyên tắc của cậu...Vương Nguyên vẫn tàn nhẫn dứt khoát cắt đứt mối quan hệ hiện tại. Là cậu đơn phương từ bỏ hợp đồng nên Vương Nguyên chẳng đòi hỏi bất cứ thứ gì đã quy định sau khi rời bỏ công việc, dù trong lòng có chút nuối tiếc lương tháng vẫn còn chưa có, nhưng Vương Nguyên không hề cảm thấy hối hận.

Có lẽ Vương Tuấn Khải sẽ rất tức giận, có khi còn cực kỳ ủy khuất mà làm mình làm mẩy ăn vạ mất mấy ngày, nhưng Vương Nguyên không cho rằng một kẻ có thể sống một mình an ổn bao nhiêu năm, hiện giờ đột nhiên mất đi một bảo mẫu sẽ trở nên vô dụng. Vương Tuấn Khải là nhà văn, cho dù tạo hóa có đoạt đi thân nhân, tước bỏ thân phận, thậm chí hủy hoại tất cả các giác quan mà hắn có, chỉ cần tâm trí của hắn vẫn còn, thế giới tưởng tượng không có ranh giới trong đầu óc hắn vĩnh viễn không biến mất.

Hắn là nhà văn, cảm xúc rất nồng nàn, nhưng cũng rất hời hợt. Vương Nguyên đi rồi, cùng lắm thế giới của hắn chỉ ít đi một đối tượng có thể tô màu lên bức tranh cuộc đời hắn, rồi một ngày nào đó chỗ trống trong bức tranh kia sẽ có kẻ thay thế vào, Vương Tuấn Khải sẽ vẫn là Vương Tuấn Khải của bản thân hắn chứ chẳng biến thành một ai.

Vương Nguyên nhìn bầu trời chói chang không một gợn mây, ảo não buông một tiếng thở dài. Cậu thực sự không thể nghĩ ra được tại sao Vương Tuấn Khải lại có cảm giác đó với cậu. Vương Nguyên bình thường thần kinh thô, người khác làm chuyện mờ ám gợi ý cho cậu cả ngày có khi cậu cũng không nhận ra. Nhưng nhân loại vẫn thường nói, nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm đất, ngay cả khi Vương Nguyên thuộc họ động vật phản xạ hình cung rất dài thì cậu cũng không ngốc đến độ không hiểu kẻ khác có ý đồ gì với mình.

Từ ngày đầu tiên đến đây, cậu đã mơ hồ nhận ra ông chủ mới rất thích kề cận với cậu. Hắn dính người, hắn đeo bám, hắn dây dưa, hắn ngoan cố muốn kéo cậu vào mọi việc trong cuộc sống của hắn, cứ như Vương Tuấn Khải muốn từng bước chạm vào hồ nước tĩnh lặng trong tâm hắn, dù chỉ là một gợn sóng nhỏ hắn cũng thấy thỏa mãn...Vương Nguyên vẫn nghĩ là do Vương Tuấn Khải ở một mình sinh ra bệnh thèm người nên khi thấy cậu mới năng nổ như vậy, nhưng xét theo tình hình hiện tại, có lẽ nên đưa ra một đáp án khác.

Vương Nguyên đã từng nghĩ đến điều này, nhưng hành động trẻ con và biểu cảm vô tội ai oán của hắn dễ dàng đánh lạc hướng cậu, để cậu nhìn hắn trong cương vị của một đứa trẻ cần vỗ về chăm sóc, thuận theo đó vô thức gạt bỏ ý nghĩ tiêu cực có khuynh hướng vạch trần ý đồ của Vương Tuấn Khải. Chiêu lạt mềm buộc chặt này rất hữu dụng, cứ nhìn Vương Nguyên suy suyễn đối phó với hắn, rồi lại vì biểu hiện của hắn mà thỏa hiệp thì biết.

Nếu đây là một ván cược chân chính, có lẽ Vương Nguyên đã thua trắng từ lâu. Cậu ngây ngốc đứng giữa trời nắng chang chang, vẻ mặt thất thần thuỗng dài nhìn lên mặt trời chói mắt, buồn rầu nẫu ruột, chỉ muốn tìm một cái cây mà gào thét cho đã thèm. Đương khi cậu còn đang cảm khái nhân sinh bế tắc phiền não quá chừng, một chiếc xe hơi sáng loáng hùng hục tiến tới, lấy tốc độ ma quỷ phóng vèo qua mặt Vương Nguyên, bất chấp đám bụi đường có tính khiêu chiến cao. Vương Nguyên che mặt ho khùng khục, còn chưa kịp phục hồi mắng người thì đã lấy con xế quái ác kia vòng trở lại, phanh kít một tiếng làm cho bụi đất càng được thể tung bay phấp phới.

Hoàng tiên sinh mặt than mở cửa xe, ân cần cung kính như đang tiếp đón đoàn đại sứ nước ngoài viếng thăm di tích lịch sử, nghiêm cẩn nghiêng người nhìn Vương Nguyên: “...”

Vương Nguyên: “...” Mệt vị này phải làm dáng trước mặt nông dân vô sản như cậu...

Vương Nguyên: “...Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi yêu thiên nhiên, không thích gián tiếp tạo ra nhiều khí CO2 hủy hoại tầng ozon.”

Hoàng Vũ Hàng: “...Cậu đi bộ thì không thải ra CO2 sao?”

Vương Nguyên thiếu niên đang thời kỳ phản nghịch buồn bực không nói nên lời. Cậu làm sao không biết biên tập Hoàng đang cố gắng chữa lợn què, muốn gỡ gạc lời nói để tránh bị bêu rếu là xa cách đồng loại. Cậu cũng biết anh ta chẳng có lỗi lầm gì trong chuyện này, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu phải trở về ngôi nhà kia  đối mặt với Vương Tuấn Khải.

Hơn hết, cậu không biết nên dùng vẻ mặt gì nhìn hắn. Vương Nguyên giương mắt cùng Hoàng Vũ Hàng trừng nhau, biên tập đại nhân rất có khí phách mà rũ mi mắt xuống, nhượng bộ thấy rõ.

Sự kiên nhẫn của Hoàng Vũ Hàng sừng sững như núi Tung Sơn, đồ sộ và vĩ đại hơn bất cứ ai mà Vương Nguyên từng biết, vì không muốn cục diện tàn tạ này bị lật lên lần nữa, Vương Nguyên dứt khoát xoay người bỏ đi, lầm lũi dấn bước trên con đường không thấy đích đến. Phía trước là ánh nắng gắt chói mắt cùng cái nóng trái gió trở trời, chẳng mấy chốc đã làm mồ hôi của cậu vã ra như tắm. Vương Nguyên không thấy Hoàng Vũ Hàng đuổi theo, cậu đương nhiên không nghĩ rằng anh ta dễ dàng bỏ cuộc như vậy, liền liếc ra phía sau.

Hoàng tiên sinh như bức tượng cẩm thạch, xinh đẹp ác liệt giữa thời tiết bá cháy, vẫn đứng nguyên tư thế cúi chào cung kính đầy vẻ quý tộc, mặt mũi chẳng chút biến sắc. Thấy Vương Nguyên dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn mình, anh bèn lưu loát lặp lại nguyên văn nội dung ban nãy, một lần nữa hy vọng Vương Nguyên có thể hiểu được chân lý hưởng thụ nhân sinh mà lên xe có – điều – hòa.

Vương Nguyên đang đấu tranh tư tưởng...

Đấu tranh tư tưởng...

Tranh tư tưởng...

Tư tưởng...

Hoàng Vũ Hàng – kiên trì không bằng đúng lúc - ngẩng phắt đầu, mặt than đơ ra, chậm rãi phun toẹt ra lý do áp đảo toàn cuộc chiến: “Vương Tuấn Khải hôn mê rồi.”

Vương Nguyên: “...”

Được rồi, các người thắng.

“Lấy giúp tôi nước ấm, khăn bông và túi chườm, còn có chanh nữa.”

“OK.”

“Dời Vương Tuấn Khải lên ghế gần cửa sổ, tắt điều hòa đi, làm cho không gian thông thoáng một chút.”

“OK.”

Cậu trai lau mồ hôi một cái, nghiêm túc sờ cằm: “Có cần mua tã người lớn không nhỉ?”

Hoàng Vũ Hàng: “...”

Vương Nguyên quay 360 độ cùng Hoàng Vũ Hàng chạy đôn chạy đáo một phen, rốt cuộc cũng khiến cơn sốt trong người Vương Tuấn Khải hạ xuống phần nào. Sau khi Vương Nguyên vừa đi (chẳng biết là trùng hợp hay do kiếp nạn kéo tới), Vương Tuấn Khải lập tức lên cơn hen suyễn trong lúc ngủ rồi ngất xỉu lúc nào không hay, đợi Hoàng Vũ Hàng phát hiện ra thì đã không thể gọi tỉnh hắn.

Từ nơi này phóng ra bệnh viện thành phố ắt hẳn cũng mất đến ba giờ đồng hồ, không thể cứ như vậy đem hắn đi được. Hoàng Vũ Hàng xưa nay mù tịt chuyện chăm sóc người bệnh, cùng lắm chỉ có thể vung tiền ra mời bác sĩ đến xem xét tình hình, lúc này anh không dám bỏ mặc Vương Tuấn Khải đơn độc trong nhà, vả lại anh còn phải đem Vương Nguyên gắn về vị trí ban đầu, sao có thể để cho cậu chạy thoát.

Hoàng Vũ Hàng nhìn lồng ngực phập phồng phì phì của bạn thân, thầm cảm khái tên này phát bệnh thật là đúng lúc. Vừa khiến người ta bỏ không được lại vừa gián tiếp thổ lộ tâm ý, đúng là nhất cử lưỡng tiện, làm bạn bè chung với hắn bao nhiêu năm rồi anh mới biết được thì ra nhà văn còn có tuyệt chiêu này, quả thật sống không hổ thẹn với tổ quốc.

Hai người đem nhà văn đại nhân ném lên xe, Hoàng Vũ Hàng thuận thế đóng cửa xe khóa kín để bảo mẫu chạy không thoát, động tác thuần thục như thể bắt người thành thói, ngang nhiên ép hai người còn lại ở ghế sau. Vương Nguyên trong cơn lo lắng vẫn bình tĩnh lạ lùng, chỉ bất đắc dĩ nhìn Hoàng biên tập một cái, tiếp tục xốc lại Vương Tuấn Khải đang ngủ mê trong tay.

Vương Tuấn Khải mắc bệnh hen suyễn.

Cậu sống cùng hắn gần một tháng nhưng không hề biết chuyện này. Có lẽ là do hoàn cảnh sinh sống ổn định nên hắn gần như không phát bệnh, bất quá cậu cũng không phải bác sĩ, tốt nhất là ném hắn vào bệnh viện tự sinh tự diệt. Vương Tuấn Khải bệnh cũng không nặng, sau khi tiêm thuốc xử lí theo dõi các loại, Vương Nguyên cắm đầu bang bang ra ngoài, chẳng thèm xem đến kết quả kiểm tra. Hoàng Vũ Hàng trông bộ dáng thấy chết không sờn, rành rành hai chữ ‘nhẫn tâm’ của Vương Nguyên, nhất thời không biết nên nói thế nào. Chung quy anh cũng chưa biết mình đã nói sai điều gì, chẳng lẽ đoạn thời gian anh làm bảo mẫu của Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên ăn dấm chua?

Oan này có rửa bằng cồn cũng không hết.

“Rốt cuộc là...tại sao cậu lại từ bỏ chức nghiệp bảo mẫu bên cạnh Vương Tuấn Khải?” Hoàng Vũ Hàng không thích đoán già đoán non, anh biết đối với người như Vương Nguyên có buông lời đẩy đưa để cậu lộ sơ hở là rất khó, không bằng trực tiếp hỏi cậu có khi lại an toàn hơn.

“Anh cũng biết mà, đúng không?”

Hoàng Vũ Hàng nhướng mày.

Vương Nguyên buồn bực hất đầu về phía tên nào đó ngủ say như chết trên giường, hừ hừ hai tiếng: “Cảm giác của hắn đối với tôi.”

Hoàng biên tập quyết đoán câm miệng, bảo vệ danh dự và lý tưởng của bạn thân là chân lý bất diệt, vạn nghiệp bất biến.

“Tôi không muốn nói nhiều, tôi nghĩ anh đều hiểu.”

Hoàng Vũ Hàng: “...” Thật sao?

“Tốt nhất bọn tôi nên dừng lại tại đây, nếu cứ dây dưa kéo dài sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.” Vương Nguyên nghĩ tới ba kẻ tự xưng là người nhà của Vương Tuấn Khải, lắc lắc đầu: “Anh ấy còn cả một sự nghiệp, cần cả một gia đình, chuyện giữa chúng tôi là không thể nào.”

Huống hồ, tình cảm của cậu dành cho hắn cũng không phải loại đó.

Nhưng cố tình Hoàng biên tập lại bắt được ý tứ khác: “Cậu muốn chia tay cậu ta sao?”

Vương Nguyên: “...” Cậu có nói lời nào có chữ ‘chia tay’ sao? Ngẫm lại, câu cú của mình hình như rất dễ gây hiểu lầm. Quen nhau đã lâu gì đó cùng nối dõi tông đường gì đó nghe rất kinh điển, Vương Nguyên đen mặt liếc mấy cô y tá đang vểnh tai nghe ngóng, chắc mẩm Hoàng biên tập đang cố tình gài bẫy cậu đây mà. Cậu nhăn mặt phẩy phẩy tay, chẳng đợi ai nói thêm tiếng nào đã quay lưng đi rồi.

Hoàng Vũ Hàng cũng không cản, anh biết Vương Nguyên nghĩ rằng cậu không nảy sinh tình cảm kia với Vương Tuấn Khải, nhưng thế sự vô thường, ai mà ngờ được tạo hóa sẽ sắp xếp cho con người những gì. Một người bạn đời là nam cũng không thể khiến thế giới này tuyệt chủng được, hai tên đực rựa về chung một mái nhà vẫn tốt hơn để một kẻ sầu đời nảy sinh mầm mống phản xã hội rồi không biết lại nghĩ ra chiêu khủng bố gì. Hơn nữa Hoàng Vũ Hàng tin chắc, nếu Vương Tuấn Khải thực sự muốn công lược đánh chiếm thế giới của Vương Nguyên thì dù cậu có là một tiểu shota mới đầy năm tuổi, hắn nhất định cũng không buông tha.

Cái gọi là nhất kiến khuynh tâm nhị kiến khuynh tình không phải giả, chỉ trong chớp nhoáng lướt qua nhau mà cũng có thể xác định được đâu mà mục tiêu cần tìm, tiết kiệm cả đống thời gian với hàng khối người, còn có thể dựa vào đặc điểm tự nhiên và điều kiện xã hội để lập kế hoạch công lược, quả thật tiện lợi không gì bằng. Vương Tuấn Khải vừa vặn là một kẻ si tâm lại biếи ŧɦái quá thể đó, làm cho người ta vừa yêu vừa ghét, cũng phải cảm ơn thế gian đã sinh ra một tên cường hào ác bá có trí tuệ như vậy, lôi kéo giá trị thù hận của toàn bộ nam nhân trên trái đất.

Dù vậy, Hoàng biên tập vẫn thấy thương dùm Vương Nguyên, dính phải một tên lập dị thế này, sống cùng hắn đến ngày hôm nay quả là kỳ tích.

“Cậu ấy đi rồi sao?”

“Ừ. Không nghĩ tới phản ứng của cậu ấy lại mạnh mẽ như vậy. Tiếp theo cậu định làm thế nào?”

“Làm thế nào hả...”

Người nằm trên giường chậm rãi chống tay ngồi dậy, dù sắc mặt trắng bệch như đôi mắt khi không đeo kính lại rất tỉnh táo xán lạn, rõ ràng đã tỉnh dậy từ lâu, lại cố tình vờ như không biết.

“Khổ nhục kế không được, mỹ nam kế cũng không xong.” Vương Tuấn Khải chống cằm, chăm chú nhìn tấm chăn trắng muốt, cười như không cười: “Dĩ nhiên là phải áp dụng bạo lực vũ trang rồi.”

Hết Chương 13
Bình Luận (0)
Comment