"Khổ nhục kế không được, mỹ nam kế cũng không xong, dĩ nhiên là phải áp dụng bạo lực vũ trang rồi."...
Rành rành là lời thoại tẻ ngắt của mấy tên thích tỏ ra nguy hiểm đây mà.
Người thông minh chúng ta đều hiểu.
Hoàng Vũ Hàng câm lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc đăm chiêu của Vương Tuấn Khải, hiển nhiên không cho rằng tên này đã nghĩ ra được đối sách gì hiệu quả. Bình sinh kẻ chưa thể tự lo được cho sinh hoạt của bản thân thì không có quyền được phát biểu những lời bố đời thiên hạ, cũng như quý vị đại nhân đừng hòng mong mỏi người như Vương nhà văn đây có thể suy ra được chân lý trí tuệ gì.
Quả nhiên chỉ chưa đầy năm phút sau, nhà văn đã ôm đầu quỳ sụp xuống, túm lấy cái hộp trên bàn vứt mạnh xuống đất, mặt mày đỏ gay vành mắt phiếm hồng bi thương xuân thu - thống khổ gào la như đau đẻ: "Là tôi không đúng! Là tôi đã sai lầm!!"
Hoàng Vũ Hàng: "..."
Nhà văn: "Từ lúc ban đầu đã là tôi có lỗi, tôi không nên sa lầy vào vết xe đổ của kẻ mập mờ dối trá...Là tôi điên, là tôi hoang tưởng, tôi đơn phương hãm sâu trong mối tình vô vọng chỉ riêng của một kẻ không có tư cách nói hai chữ "yêu đương"!"
Biên tập: "..."
Nhà văn: "Nhưng ngay cả hiện tại, khi mà linh hồn tôi đã khắc sâu hình bóng và rạn vỡ vụn nát sau khi người đó ra đi, vết thương này vĩnh viễn cũng chẳng lành, linh hồn này mãi mãi cũng chẳng tan...Cho cát bụi phải trở về với cát bụi, máu hòa với đất, chỉ cần tôi còn có thể thở, người vẫn sẽ là tượng đài vĩnh hằng bất tử trong lòng tôi..."
Biên tập: "..."
Nhà văn ôm chăn cọ cọ hai cái, ngáp một tiếng rõ to: "Đi đi, các người đi hết đi! Tôi chẳng còn gì cả! Tôi chẳng còn cái gì nữa cả!!"
Xuất thần nhập hóa!
Vô cùng mùi mẫn! Người có tâm sẽ bị dọa đau tim ngay!
Biên tập tốt bụng chỉ chỉ cái hộp nằm lăn lóc trên sàn nhà, hảo tâm nhắc nhở: "Đúng vậy, ngay cả hộp bánh táo nướng cuối cùng Vương Nguyên làm cho cậu cũng giã biệt luôn."
Vương Tuấn Khải giống như đã nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai.
Hoàng Vũ Hàng mặc kệ tên bạn thân đang ôm trái tim thương tổn vì cùng lúc ra đi hai "người" mình yêu thương nhất, gọi hộ lý vào dọn dẹp hiện trường. Vương Tuấn Khải bi ai oán niệm, tức tưởi ôm lấy xác chết của bánh táo nướng, rưng rưng nhìn theo bóng hộ lý gọn gàng sạch sẽ đã mang thi thể bánh táo nhập thổ di an.
Trên hết hắn vẫn rất lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải để kéo Vương Nguyên về lại bên mình, mối tình còn chưa tỏ đã bị bóp chết từ trong trứng nước thế này bảo hắn làm sao cam tâm. Hơn nữa người như Vương Nguyên là viên kim cương quý báu giữa chốn thế gian xô bồ lộn xộn, để cậu rời xa không gì khác chính là tổn thất cực kỳ lớn. Vương Tuấn Khải nhà văn vẫn luôn lấy hoang tưởng làm bạn đồng hành và từ bỏ trị liệu lúc này mơ màng muốn quay về con đường chính đạo tu tâm dưỡng tánh, rồi lại chợt nhận ra bản thân mình đã lạnh nhạt với thực tại quá nhiều. Hắn buồn bực cào tóc, nếu như có người tâm đầu ý hợp vừa ý Vương Nguyên, sau đó trắng trợn dụ dỗ bắt mất cậu đi, Vương Tuấn Khải hắn chắc chắn sẽ tức điên mà chết không nhắm mắt, âm hồn bất tán hoành hành tứ phương.
Phun một ngụm máu đào, ôm lồng ngực chằng chịt vết thương mà quỳ xuống giữa trời đất thênh thang mênh mông nhưng lại cô tịch tiêu điều, người hành hiệp ngã khuỵu xuống, mờ mịt không chấp nhận kết thúc vô nghĩa đến thê lương này. Giơ bàn tay đã nhuốm màu hoa bỉ ngạn rực rỡ tựa ánh sáng giữa màn đêm u ám, hắn ảm đạm cười, đôi mắt hẹp dài quyến luyến sóng sánh màu khói sương, tâm sự vơi đầy vốn đã định quên đi lúc này lại cuồn cuộn như phiên giang hải đảo, hung dũng ba đào..."Phải chi có ai đó bằng tuổi cậu ấy để tôi nghiên cứu là tốt rồi..." Vương đại hiệp thở dài sầu muộn, người như đã già đi nửa ngày, giương mắt mỹ nam tử u buồn nhìn lên trần nhà sáng chói như cái đầu đại sư, gương mặt đẹp trai đập chết ruồi toát ra vẻ đơn thuần ưu tư. Hoàng biên tập vẫn còn nán lại xem nốt vở cổ kịch kinh điển, nghe vậy liền bật thốt: "Đinh Trình Hâm có lẽ cũng được đấy."
Vương Tuấn Khải chầm chậm quay đầu, ánh mắt mông lung: "Đó là cao nhân phương nào? Đã từng tu luyện qua bí kíp theo đuổi người trong lòng sao? Nhưng cho dù đã như vậy, tôi vẫn..."
"Tôi cũng không rõ, nhưng cậu ấy và Vương Nguyên là học sinh cùng trường đại học."
"...nên gặp cậu ấy một chút." Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc lèo lái.
Vì vậy, Đinh học đệ với tư cách quân sư được triệu hồi ngay lập tức.
Hoàng Vũ Hàng biết hôm nay cậu không có đi làm, quan trọng nhất là, anh muốn gặp cậu dù chỉ một chút.
Lúc này Đinh Trình Hâm không hề biết y sẽ kế thừa vị trí của thần Cupid cho thần tượng, chỉ nghĩ Hoàng Vũ Hàng đã để ý con gái nhà ai đó, chuẩn bị lập kế hoạch công thành chiếm đất mà lại thiếu kinh nghiệm nên tham khảo ý kiến của y. Đều nói người chưa từng yêu đều là quân sư tốt, bất quá tốt ở chỗ bọn họ có cái đầu lạnh mà thôi, kinh nghiệm gì đó cùng với trải qua gì đó, quả thật không dám nhận.
Đinh Trình Hâm phiền não không hiểu tại sao mình lại có cảm giác hụt hẫng, cứ vu cho là bản thân ở chung nhà với Hoàng biên tập nhiều quá nên đâm ra nghiện. Y cũng không phải luyến tiếc gì, chẳng qua Hoàng Vũ Hàng là người có trách nhiệm, sẽ không tùy tiện làm bậy ở bên ngoài cho nên nhà là nơi đầu tiên anh nhất định phải giới thiệu với tình nhân. Như vậy bạn học Đinh ắt hẳn sẽ bị gạt ra ngoài, dù muốn ở lại làm bóng đen nhìn người ta hồng phấn với nhau hay tự nguyện trốn trong phòng chơi trò Eight Night thì y cũng làm không được. Chỉ còn cách duy nhất là rời khỏi nhà Hoàng Vũ Hàng, dù sao y ăn bám anh cũng được kha khá rồi, chẳng biết anh có dùng thủ đoạn gì mà đòi lại hay không.
Đinh học đệ là một thanh niên tốt nỗ lực trả lãi hơn mười mấy năm, đột nhiên rất muốn được một người đòi nợ mình. Cực chẳng đã vị kia là nam, còn là tinh anh của tổ quốc, y có thể vì vậy mà làm ô uế một đóa hoa kiều diễm hay sao? Chẳng thà y làm một người trinh liệt quyết tâm ra đi vì sĩ diện, ít nhất cũng giữ được ấn tượng tốt đẹp thuở ban đầu trong lòng Hoàng tiên sinh.
#luận_khả_năng: Lần đầu tiên gặp chui vào cốp xe là ấn tượng tốt đẹp - thuở - ban - đầu?
Đinh học đệ tự cho là thông minh gom sạch tất tần tật đồ đạc của mình ném vào túi, ảo não nhìn xung quanh nơi này lần cuối, như giã từ dĩ vãng mà đau khổ ra đi.
Đinh Trình Hâm ôm tâm trạng bứt rứt ra khỏi nhà, cố gắng di chuyển chậm hết mức có thể. Bình thường vào giờ này đường tắc lắm cơ mà, sao hôm nay thông thuận vậy hả? Còn nữa, chẳng phải dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa sao, khô hanh nắng chói thế này là tiết mục gì? Ơ cái chú tài xế xe bus kia, chú làm chi mà phóng như ma đuổi vậy? Phía sau cũng không có ai hối thúc a, 5 km/h là được rồi đại thúc!
Đợi Đinh Trình Hâm ỉu xìu buồn bã lết đến cửa phòng bệnh của Vương Tuấn Khải, Hoàng Vũ Hàng đã vì công việc mà chạy gấp đến công ty từ lâu. Trong phòng lúc này chỉ có một mình Vương Tuấn Khải ngồi trên giường, lãnh tĩnh im lặng bên cạnh khóm hoa carla trắng muốt như nhũ. Trời chiều phủ bóng lên người hắn một vầng hào quang cam nhạt, đầu vai như phơi một lớp kim tuyến lấp lánh mờ ảo, làm cho cả người hắn hư hư thực thực, mờ mờ ảo ảo. Đinh Trình Hâm sửng sốt mở to mắt, chậm rãi bước tới, hé miệng nhẹ nhàng nói: "Anh là...?"
"Khò khò khò..."
"..."
Nghệ thuật quả thật là ánh trăng lừa dối.
"Nói vậy, cậu chính là Đinh Trình Hâm?"
Sau một hồi câu thông ngôn ngữ, bạn học Đinh gật lấy gật để, hớn hở se sua: "Anh là đại thần Tiểu Bình Quả sao? Thật sự là anh sao? Tôi ngưỡng mộ tác phẩm của anh lâu rồi, đặc biệt là quyển Hầu gái chưa xuất bản ấy, quả nhiên là cực phẩm văn học, tuyệt tác trong số tuyệt tác, kỳ bảo trong các kỳ bảo!"
Vương Tuấn Khải: "Sao cậu biết tôi sắp xuất bản bộ "Hầu gái"?"
Nhớ tới âm thanh lạ lúc trước hắn nghe thấy khi gọi cho Hoàng Vũ Hàng, Vương Tuấn Khải lập tức hiểu rõ. Đinh Trình Hâm bị hắn nhìn đến không hiểu mô tê gì sất, ngây ngô nói: "Là biên tập Hoàng bật mí cho tôi đấy! A, anh đừng nghĩ anh ấy tiết lộ cơ mật nhé, là do tôi năn nỉ ảnh dữ quá, ảnh lại nhịn không được nên..."
Là do tôi năn nỉ ảnh dữ quá, ảnh lại nhịn không được nên...
Ảnh lại nhịn không được nên...
Nhịn không được nên...
Nhịn không được...
Vương nhà văn thâm thúy triết lý đẩy mắt kính, càng xác nhận khẳng định của mình, hùng hồn phun ra hai chữ trí tuệ vô ngần: "Cầm thú!"
Đinh Trình Hâm: "..." Cậu chỉ mới xem có hai trang thôi mà, cũng không nghiêm trọng lắm đâu chứ hả? Lặng lẽ mặc niệm, Hoàng biên tập tôi hại anh bị người ta so sánh ngang với động vật đa bào cấp thấp rồi...
"Khụ, nhưng anh ấy đã giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua, thậm chí còn không lấy tiền phòng mà cho tôi ở chung, không thúc ép tôi làm việc nhà nặng nhọc, chỉ để tôi thoải mái tự do làm điều mình thích..."
Đinh học đệ ngay thẳng chính trực có ân tất báo khẽ đáo, trong giọng nói mang theo vẻ sùng bái khó có thể che giấu mà chính bản thân y cũng không nhận ra. Mặt mày y âm nhu thiên hướng nữ tính, mắt phượng mày ngài, con ngươi lại rất có thần thái nên khi nói chuyện luôn tạo cho người khác cảm giác sống động vô cùng, càng biểu lộ rõ tâm tính và thái độ của y đối với Hoàng Vũ Hàng.
Người hiểu chuyện đều nghe ra y rất cảm kích Hoàng tiên sinh đã trở thành bá hộ free mà thôi.
Chỉ là, Vương Tuấn Khải sau khi đã trải qua "lễ rửa tội" từ cú điện thoại ven hồ đại minh năm nào, nghe vậy liền mặc định là do Đinh Trình Hâm đã bị thằng bạn "cầm thú" của mình dụ dỗ đến mức đầu óc mụ mị, tứ chi si mê, thậm chí tình nguyện sống trong nhà làm bảo mẫu cho anh mà không cần bất cứ điều kiện gì. Hắn hầm hầm hừ hừ ôm chăn thở phì, có chút ganh tỵ lẫn tán thưởng với tốc độ tiến triển quá nhanh của couple Hàng Trình. Nghĩ đến bản thân còn đang lẩn quẩn trong ranh giới đơn hướng, Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy ác ý của thế giới đang nhắm thẳng vào mình.
Khá lắm, "cuộc sống".
"Cậu đã từng trải qua mấy mối tình?" Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng tìm được trọng điểm lệch lạc, xoa cằm nhíu mày: "Thường thì các cậu có chiêu gì xuất sắc tóm được trái tim người mình thích?"
Đinh Trình Hâm với lòng nhiệt huyết yêu văn học vô bờ cứ nghĩ là đại thần đang muốn sưu tầm tư liệu cho tác phẩm sắp ra mắt chứ nào nghĩ tới vị mặt táo này đang đặt bước chân đầu tiên vào ngưỡng cửa tình ái, ra chiều đăm chiêu gật gật đầu, mặc dù y không có mối tình nào nhưng đó không phải là chướng ngại ngăn trở sự tưởng tượng của y! Huống hồ, tác phẩm của Tiểu Bình Quả đại thần thường chuyên về kinh dị văn và trinh thám văn, chưa từng có dinh dưỡng tình yêu trong bất kỳ chương nào, vì vậy lần này "tình yêu" trong văn học càng phải được quan tâm nhiều hơn, sâu sắc và quyết liệt hơn, để chứng minh cho mọi người thấy là kẻ có đầu óc ưu việt như Tiểu Bình Quả đại thần cũng biết ướŧ áŧ!
Hết Chương 14