Vạn Giới Pháp Thần

Chương 217

Danh dự là thứ gì chứ, có ăn được không, mà phải vì nó mà liều mạng, trong đầu Eustace mấy kẻ hay nêu cao tinh thần hiệp sĩ, danh dự quý tộc đều là bọn đầu óc không bình thường, chủ nghĩa cá nhân là trên hết.

Reepicheep dùng cái đuôi của mình cuốn lấy một con dao chặt xương đang bị gài trong một hộp đựng dao kéo, con dao này nhìn có vẻ to và nặng, nhưng thực chất nhẹ hơn bề ngoài rất nhiều, đây là thành quả của việc nghiên cứu vật liệu siêu nhẹ, siêu bền của Thất đại đảo quốc.

Ông chuột ném con dao cho Eustace và nói:

“Nếu vậy thì hãy nhận lấy... nó sẽ... dạy cho cậu cách cư xử đàng hoàng... cách tôn trọng một hiệp sĩ... và một con chuột... và cái đuôi chuột…”

Với mỗi một câu nhát gừng, chuột lại đâm Eustace rất nhanh bằng thanh kiếm… Tên này nào có dám đánh trả, khuôn mặt thằng bé tái đi rồi nó chạy khắp vòng quanh khoang tàu của Ambrose.

Ông chuột đồng thấy vậy cũng đuổi theo, miệng không ngừng lại diễu cợt Eustace:

“Mi cố tẩu thoát hả… đừng quên chúng ta đang ở trên một con tàu đấy… nếu không nói là trong một cái tủ...”

Không may cho Eustace, cậu chạy tới một cái góc cụt và ông chuột Reepicheep đứng ở ngay phía đâm một cái giữa mông cậu ta…

Thằng nhóc nhảy rõ cao lên kêu đau ‘Ahhh’ một tiếng, khi nó tiếp đất thì đã quay người lại đối diện với ông chuột… cánh tay run lên, cuối cùng thằng nhóc quyết định phản công.

Eustace dùng còn dao chém ngang người ông chuột, nhưng nào có trúng dễ vậy, Reepicheep nhảy cúi xuống né con dao rồi lấy đà nhảy qua đầu Eustace, tiện thể ông ta chém mấy cái khiến tóc của cậu bé bay tứ tung. Ông ta vừa nhảy vừa nói:

“Phải thế chứ…. được rồi cuộc đọ kiếm bắt đầu.”

Nói xong ông chuột làm thế cúi người chào đối thủ theo đúng như những nguyên tắc đấu kiếm cổ xưa nhất.

Bên cạnh Lucy bọn người vốn đang im lặng theo dõi diễn biến, giờ cả lũ đồng thanh vỗ tay cổ vũ cho hai tuyển thủ.

Đặc biệt, Caspian còn đề nghị Eustace mượn kiếm của mình thay vì con dao không hợp cách kia.

Trong lúc đó, Lucy và Edmund thảo luận Eustace phải chấp Reepicheep bao nhiêu chiêu để bù lại lợi thế chiều cao hơn hẳn của nó so với bác chuột.

Ông chuột thấy mọi người ủng hộ, hai mắt vui vẻ, khom người một cái, rồi ông khiêu khích thằng bé trước mặt:

“Chiến nào … Sử dụng sức mạnh của mình đi nhóc…”

Eustace không nói gì, nó tiếp tục vung con dao lên, chém đâm chọc… các loại. Nhưng vẫn không thể chạm vào một sợi lông của ông chuột.

Trong khi, Ông chuột tiếp tục khiêu khích:

“Đừng có vung tay y như con bồ nông say xỉn chứ…”

“Tiến lên đi…”

Miệng nói nhưng tay chuột vẫn không dừng lại, ông đâm mấy cái đau như kim chích vào người Eustace…

Trận chiến tiếp tục diễn ra cho đến khi Eustace quá mệt để cầm dao, cậu bé thở hồng hộc, trên người đầy vết xước đỏ bừng, nổi lên như bị roi quất vào.



“Nào đứng lên chứ, nhóc yếu như sên vậy hả?”

Eustace tức điên lên, cậu gồng nốt chỗ sức lực của mình lao về phía ông chuột.

“Hà ha.” Kèm theo một tiếng hô sảng khoái, Reepicheep bằng tốc độ của một tia chớp nhảy ra phía sau Eustace.

Ông ta thuận đà đẩy cậu bé một cái khiến tên nhóc đâm đầu vào một cái tủ đựng đồ… cú va chạm này khá mạnh… Eustace đầu nổ đom đóm, hai mắt vô hồn như vừa đập đá xong, cậu bé ngồi lì ở đấy, choáng không đứng dậy được.

Có điều, nêu tai ai thính một chút là có thể nghe thấy ngoài tiếng đầu với tủ va chạm, còn có một tiếng hét thất thanh vang lên. Đó là tiếng của một bé gái.

Ambrose nhận ra ngay, cậu nói:

“Gael, là em hả?”

Một lúc sau, không có ai trả lời, Ambrose mới nói tiếp:

‘Ra đi, nếu không anh sẽ bắt em trở lại đất liền…”

Lúc này, mới có một giọng nói non nớt, mang theo một chút vui mừng đáp lại:

“Cậu chủ, nếu em ra có phải cậu sẽ cho phép em ở lại không?”

Ambrose cười khổ nói với Lucy:

“Nhờ cậu khoảng thời gian này chăm sóc con bé?”

“Ok. để mình…” Lucy nhiệt tình nói. Vốn chỉ có một mình Lucy là con gái trên thuyền, nên bình thường cô không có người nói chuyện (tất nhiên là mấy chuyện của con gái với nhau).

Còn Geal thì đã hiểu ý cậu chủ, cô bé vui sướng nhảy ra khỏi cái tủ đồ, lao tới ‘chụt’ một cái trên má Ambrose nói:

“Hoan hô cậu chủ… em sẽ ngoan mà..>”

Trong lúc Gael vui sướng, thì thằng nhóc Eustace vừa đỡ đau một chút lại không biết làm sao lại bị cái cánh tủ va vào đầu… trước khi nó ngất đi, vẫn kịp nói:

“Tôi… chịu thua.. xin lỗi chuột.”

Cuối cùng, thằng bé cũng chịu xin lỗi bác chuột…

“Khổ thân…” xN. Mọi người ánh mắt thương hại nhìn Eustace… riêng Gael - thủ phạm - lại chỉ đăm đăm nhìn cậu chủ của cô, không quan tâm đến thằng nhóc Lông vịt.

Sau đó, Caspian gọi hai tên thủy thủ khiêng cậu nhóc về phòng nghỉ ngơi, rồi Lucy băng bó mấy vết thương cho nó.

=====

Để chào đón thành viên mới trên tàu, Ambrose hào phóng mở kho tổ chức một bữa tiệc nhỏ trên tàu, các thủy thủ đều được mời tham gia, tất nhiên, một số công việc đặc thù không thể thiếu người thì chỉ có thể hẹn bọn họ vào dịp khác.

Mười ngày sau, còn tàu Dawn Treater đi qua trạm gác cuối cùng của Thất đại đảo quốc, từ bây giờ, Ambrose đoàn người sẽ đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn trên đại dương, nơi có bọn quái vật, nhưng còn gió khác thường, nhưng cơn bão kinh khủng.

Theo hải ký của các nhà thám hiểm đi trước để lại, thì từ biên giới Thất đại đảo quốc về phía đông, trong vòng ba nghìn cây số sau đều là biển cả…

Không ai có thể vượt qua mốc ba nghìn cây số kia… bọn họ đều phải trở về… các nhà thám hiểm đều nói, có một thứ gì đó ngăn cản họ đi tiếp.

Nhưng một điều kì lạ đã xảy đối với cuộc đi biển này của Ambrose mọi người. Một hòn đảo, vô danh, không có ghi chép trên bản đồ xuất hiện ở nơi đáng lẽ ra chẳng có gì…

Trong phòng họp, thuyền trưởng Drinian giọng khó hiểu nói:

“Chúng ta chỉ mới đi được hơn một nghìn cây số… đáng lẽ ở đó không có gì… Thần nghĩ nó là một cái bẫy”

“Vấn đề là theo lộ trình hướng đông của chúng ta, sáu vị tướng công còn lại có thể ở trên hòn đảo đó.” Caspian nói.

“Ở đó có thể có manh mối, phải không Caspian?” Edmund nói

“Đúng vậy chúng ta sẽ lên đào, chuẩn bị người của ông Drinian, nếu có một trận chiến xảy ra?” Caspian mục đích là tìm sáu vị tướng công khác, đương nhiên cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này, cậu quyết định nói.

“Vâng, đức vua…”

Có điều, khi caspian bọn người chưa kịp làm gì thì một thủy thủ vội vã chạy tới tâu:

“Vua của tôi, hòn đảo nó… nó… biến mất.”

“Cái gì?” x3. Caspian ba người kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, nó biến mất trước mặt thần… thần cũng không rõ…”

“Được rồi, chúng ta lên boong tàu xem…” Caspian nói với Edmund hai người.

….

Khi cả ba người tới nơi, họ thật sự không thất hòn đảo to lớn chỉ nửa tiếng trước đâu cả, nó biến mất… chuyện này thật khó tin.

Edmund tiến tới em gái mình - cô bé vốn đang đứng ở đó từ trước - hỏi:

“Em có thấy gì không?”

“Không, hòn đảo nó từ từ biến mất, giống như bị nước biển nuốt mất vậy…” Lucy nói.

Tới giờ, mọi người đều đưa ánh mắt về phía Ambrose đang nhàn nhã hóng gió bên cạnh, ở đây ai có thể giải thích mấy việc phi khoa học như vậy chỉ có Ambrose và người của cậu.

“Helios… khanh nói thử xem?”

“Vâng, thần nghĩ đó là một phép thuật che mắt hoặc là ảo ảnh trên biển.”
Bình Luận (0)
Comment