Vạn Giới Pháp Thần

Chương 218

Ảo ảnh trên biển là một hiện tượng thiên nhiên có thực, đã được ghi lại trong sách kể cả ở thế giới thực và Narnia. Nó là hệ quả của một loạt các thuyết vật lý ánh sáng (lượng tử, sóng, bức xạ,...) mà muốn giải thích được thì cần hơn mấy chục nghìn chữ…

“Nếu đó chỉ là Ảo ảnh trên biển thì chúng ta cứ viện đi qua không sao cả, dù sao chúng ta đang đi về phía ông… còn nếu nó là một phép thuật che mắt, thì rất nguy hiểm. Đơn giản, ta không biết khu vực nào có đá ngầm hay không, cứ không nhìn mà lao về phía trước, con tàu này có thể bị chìm… “ Helios híp mắt nói tiếp.

Thuyền trưởng Drinian khom người nói:

“Thưa đức vua, thần nghĩ chúng ta lên đi vòng qua khu vực này, ta thực không biết đó có gì không?”

“Nhưng nếu quả thực là một hòn đảo, có thể các vị tướng công ở trên đó… với lại, chuyến đi này của chúng ta không phải là một cuộc mạo hiểm sao. Drinian chúng ta sẽ lên thuyền nhỏ đi về phía trước dò đường.” Caspian quyết định nói.

“Vâng. Thần hiểu.”

…..

Sau đó, ba con tàu nhỏ được thả xuống, lần này Ambrose và Helios cùng đi với bọn họ, cậu hy vọng mình tìm thấy nơi ở của Coriakin đang ở, hay từng ở.

Việc Ambrose đi cùng khiến những người khác yên tâm hẳn, bọn họ chỉ vừa rời khỏi con thuyền Dawn Treater được một tiếng thôi, thì đột nhiên một hòn đảo xuất hiện trước mắt, Ambrose quay đầu lại, đúng như cậu đoán, con tàu Dawn Treater giờ đã không thấy đâu… có một lớp màng phép thuật bảo vệ ở đây.

Xem ra, việc Ambrose chọn đi cùng Lucy bọn người là chính xác, nếu không cậu cũng không thể tình cờ nhìn thấy một hòn đảo vô hình trên biển như thế này.

Nhưng không giống Ambrose bình tĩnh, mấy người khác cuống cuồng chèo thuyền theo hướng ngược lại, cho tới khi lại một lần nữa nhìn thấy con tàu Dawn Treater thì họ mới yên tâm.

Cuối cùng, đoàn thám hiểm đặt chân nên hòn đảo Vô hình - đây là tên Ambrose tạm thời đặt cho hòn đảo này.

Ambrose bọn người đi ngang qua bãi biển cát vàng họ thấy nơi đây sao mà yên ắng, quạnh hiu như một vùng đất từ thuở trời đất hình thành đến nay vẫn chưa có bóng một sinh vật nào.

Đi được một lúc họ đến một con đường rải cát, thẳng tắp kéo dài về phía trước, không có cỏ mọc lên và không có cây cối ở hai bên đường.

Xa xa, ở mãi cuối con đường, mãi bây giờ họ mới thấy một ngôi nhà dài, màu xám nhạt có vẻ hết sức hiu quạnh dưới ánh chiều tà. Mọi người nhanh chóng bàn bạc và quyết định đi về phía ngôi nhà xa xa kia.

Không may cho Lucy, khi đang mải nhìn ngó khắp nơi thì một cục đá nhỏ lọt vào trong giày của cô bé. Đây là hậu quả của việc vừa leo đồi vừa ngó lung tung, cô bé buộc phải tụt lại phía sau để xử lý viên đá.

Ambrose đang đi bên cạnh hỏi:

“Có cần mình chờ không?”

“Không cần đau, chỉ một phút là xong, cái cục đã đáng ghét này…” Lucy khó chịu đáp.

Ambrose gật đầu rồi tiếp tục theo đoàn người đi trước.

Lucy vốn tưởng rất nhanh là xong, ai ngờ, mấy sợi dây dày của cô bị buộc thắt nút, nên hơi khó cởi. Ngay khi cô bé cởi được nút dây giày ra thì những người kia đã đi trước một đoạn khá xa.

Vào lúc nó lấy viên đá ra rồi lại mang giày vào thì Lucy đã không nhìn thấy Ambrose bọn người nữa, cái đỉnh đồi đã che lấp tầm nhìn của cô.

Nhưng gần như đúng lúc ấy Lucy nghe thấy có một tiếng động khác, không phải vọng đến từ hướng có ngôi nhà.



Lòng hiếu kì nổi lên, cô nhẹ nhàng bước tới phí tiếng động xem sao. Đột nhiên, Lucy cảm thấy tiếng động uỳnh uỳnh này đang tiến tới gần cô… Chẳng lẽ trên đảo này có người, Lucy không muốn mình bị bại lộ, cô nấp ở một xó cây gần đó.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Bây giờ thì cái vật ấy đến rất gần vì Lucy cảm thấy mặt đất rung lên. Nhưng cô không nhìn thấy gì cả.

Lucy nghĩ cái vật hoặc những cái vật ấy chắc là ở phía sau lưng cô. Nhưng rồi tiếng động lại vang lên từ con đường mặt.

Tất cả những tiếng động ầm ầm kéo dài ấy đến gần hơn, chỉ còn cách chúng vào khoảng hơn 6 bước chân rồi thình lình im bặt. Một giọng nói cất lên lạ lùng từ trong không khí.

“Này… chúng mày nhìn xem… đây là một con người phải không?”

“Đúng vậy… sao ta có thể quên được chúng ta từng là một trong số họ mà.” Một giọng nói khác vang lên.

Lại một giọng nói khác nữa, nó ồm ồm như con vịt đực:

“Này cô bé… cô có biết đọc không?”

Lucy bây giờ đứng chết chân một chỗ, trước mặt cô, có lẽ cả phía sau nữa là những sinh vật tàng hình. Nghĩ mình đã bị phát hiện, Lucy giọng run run nói:

“Các ông là ai… đây là đâu?”

“Chuyện này là một câu chuyện dài, nhưng cô bé, cô cần trả lời cho chúng biết cô có biết đọc không…” Giọng nói ồm ồm lại phát ra.

“Phải phải… rồi cô muốn gì cũng được.” Mấy giọng nói khác phụ họa.

Lucy không biết mình có nên trả lời không, nhưng tình thế của cô hiện giờ không tốt chút nào, qua mấy lần chăm chú nghe, Lucy phân biệt được xung quanh cô có thể có hơn hai mươi giọng nói khác nhau. Đồng nghĩa với việc cô đang bị hai mươi người bao vây.

Lucy chậm rãi trả lời:

“Tôi biết đọc….”

“Không. Phải là đọc thứ giống như thứ này…”

Nói xong, thình lính trên mặt đất trước mặt Lucy xuất hiện mấy cái chữ viết loằng ngoằng, trong rất xấu nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là chữ của của Narnia. Chữ của Narnia rất khác với chữ cái vần a b c Lucy học ở trường, nhưng là hai loại chữ viết này đều có một tiếng nói chung là tiếng Anh.

“Thế nào có đọc được không?”

“Vâng… tôi có thể.”

Bên cạnh, mấy người tàng hình khác lập tức hoan hô nói:

“Tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng tìm được…”

“Mang cô bé theo…”

Nói xong, Lucy cảm thấy mình bị một bàn tay bịt miệng lại, một bàn tay khác quắp lấy cô bé, xách bổng lên trên không chung…phải hai mét có ít.

Rồi mặc kệ Lucy rãy rụa, mấy sinh vật tàng hình mang theo Lucy chạy đi.

==== Chuyển cảnh ====

Trong khi những điều này diễn ra thì Ambrose bọn người đã đến gần ngôi nhà, phía sau hàng rào đầy cây hoa (không biết tên).

Đó là một tòa nhà thấp – chỉ cao hai tầng được làm từ một loại đá quý óng lên màu lam rất đẹp. Nhà có trổ nhiều cửa sổ và một phần được phủ đầy cây thường xuân.

Không gian tuyệt đối yên tĩnh và Eustace nói:

“Tôi nghĩ đây là ngôi nhà hoang”

Nhưng Caspian lặng lẽ chỉ cho tên này thấy một làn khói cuộn lên trời xanh từ ống khói. Có người đang nấu bếp…?

Như đã bàn với nhau từ trước, Ambrose bọn người nhẹ nhàng lấp một bên đi tới thám thính xung quanh.

Ở giữa sân của một căn nhà có một cái bơm và dưới cái bơm là cái xô. Thật bất thường khi thấy tay quay của cái bơm nước chạy lên chạy xuống mặc dù không hề có ai hay tay bơm nào cả.

“Có một cái gì như là phép thuật ở nơi này.” Caspian đưa ra giả thuyết nói. Hôm nay cậu gặp nhiều phép thuật lắm rồi.

“Máy móc!” Eustace hào hứng kêu lên, nó vẫn duy trì tư tưởng duy vật biện chứng, nói tiếp:

“Tôi thực sự tin rằng cuối cùng chúng ta đã đến một xứ sở văn minh.”

Đúng lúc này, Ambrose giọng vô cảm nói:

“Đó là một sinh vật vô hình… không phải máy móc hay cái gì cả?”

Không chờ mấy người khác ngạc nhiên, phía xa bên phải cái sân có một giọng phụ nữ vang lên:

“Jelly, chị có ở nhà không?”

“Có, là Muly hả?”

“Vâng là em. Chị đang ở đâu vậy…”

“Chị ở bên cạnh cái bơm nước.”

“Em biết rồi, chị chờ ở đó để em tới…”
Bình Luận (0)
Comment