Vạn Giới Pháp Thần

Chương 243

Ambrose nói:

“Helios, để ta lo phía trước, con khanh ở phía sau và trên đầu.”

“Vâng bệ hạ, mời ngài yên tâm.” Helios cũng rút ra thanh kiếm của mình.

Hai người đã thống nhất càng ít sử dụng ma lực càng tốt, vì vậy trận chiến này, không đến mức bất đắc dĩ thì chỉ chém giết bằng kiếm.

Dường như cảm nhận được Ambrose hai người sẵn sàng, con quái vật với thân người hơn hai mét rưỡi kia chạy tới, bàn tay bọn chúng kép chặt, kết hợp với mấy cái vỏ cứng trên đó, tạo thanh một con dao bóng loáng sắc nhọn.

Thì ra đây là vũ khí chính của chúng, có điều là hơi ngắn. Ambrose thầm nghĩ.

Rồi cậu vung thanh Lleaud ra chém thẳng vào cái bàn tay đó.

‘Xoẹt’

Lưỡi kiếm cắt đôi bàn tay bằng một cách ngọt nhất có thể, mấy cái vỏ cứng trên người bọn quái vật chỉ có tác dụng với dao kiếm bình thường thôi, nhưng Lleaud thì khác, nó sắc bén một cách vô địch, và càng ngày càng sắc bén. Điều này Ambrose đã từng kiểm chứng qua.

Ambrose tiến lên trên một bước, lấy đà vòng lại thanh kiếm chém đứt ngang người con quái vật mình người đầu côn trùng này, máu mày xanh lè phát quang của nó phun ra khắp nơi.

Có điều, con quái vật này vẫn chưa chết, nửa thân trên của nó vẫn cứ động và cánh tay đâm về chân trái của Ambrose.

May là cậu phản xạ nhanh không thì…

Đúng là sống dai, Ambrose lại vung thêm ba nhát kiếm nữa vào hai bả vai và cổ của con quái vật. Chiêu này rất nhanh, đó là chiêu sở trường của Ambrose luyện được trong ba năm qua.

Cậu gọi nó là Swiftcut.

Chỉ trong tích tắc, nửa trên con quái vật bị chia làm bốn phần, hai cánh tay, thân mình trên và đầu. Cũng trong tích tắc đó, Ambrose nhìn ra được, bộ phận quan trọng nhất để giữ bọn quái vật này sống sót không phải là tim ở trước ngực, mà là bộ não, hoặc thứ gì đó tương tự trong đầu.

Con quái vật này khi còn đầu vẫn trợn mắt ra mình Ambrose, trông nó chả có cảm xúc gì cả, nhưng vẫn khiến Ambrose cảm thấy buồn nôn. Cậu đâm một phát kiếm thẳng xuống đầu và kết liễu con quái vật.

Làm xong tất cả, Ambrose lại xông tới đối đầu với năm con quái vật khác đang đứng đơ ra ở đấy, cậu vừa chạy vừa nói:



“Helios, khanh phải phá hủy đầu của nó, mới giết chúng được.”

Bên kia, Helios không dễ dàng như Ambrose, thanh kiếm của ông không sắc bến cho lắm, ông Đại hiền giả phải mất hai ba nhát mới phá vỡ được cái giáp cứng và dày của bọn quái vật, và cũng rất tốn sức.

Hơn nữa, xung quanh Helios cực kì nhiều bọn mình người côn trùng, có vẻ bọn chúng đã xác định độ nguy hiểm của ông cao hơn Ambrose nhiều, nên hơn bảy phần trong chúng bu lại tấn công Helios.

Trở lại, Ambrose nhẹ nhàng vung một kiếm… mấy tên quái vật con lại như thông minh hơn, sau khi một đồng bọn chết, bọn chúng không dám trực tiếp đỡ lấy, hay đón đầu đòn tấn của Ambrose.

Mà lựa chọn né tránh, phải nói tốc độ của bọn này rất nhanh, nhưng nào nhanh bằng Ambrose, rất nhanh năm tên quái vật cũng bị trảm sát.

Bọn mình người đầu côn trùng này nới riêng và bọn quái vật do Cái ác chế tạo nói chung đều có một nhược điểm chí mạng. Đó là chúng không thể tấn công tầm xa, chỉ tấn công giáp là cà.

Mà Thất đại đảo quốc được mệnh danh là Vương quốc phù thủy, và phù thủy giỏi nhất lại ta tấn công tầm xa…

Thế nên qua bao nhiêu năm đánh nhau, Thất đại đảo quốc luôn chiếm ưu thế, kể cả những binh lính bình thường cũng được trang bị cho vũ khí có phạm vi công kích lớn.

Hơn một trăm con quái vật cuối cùng cũng bị tiêu diệt toàn bộ trong vòng hai mươi phút, đặc biệt, Ambrose còn bắt sống một ba con để làm thí nghiệm, không phải loại thí nghiệm gen như mấy tên nhà khoa học, Ambrose chỉ muốn xác nhận một chuyện.

Vừa rồi, Ambrose dùng bùa phát sáng Lumos đề soi đường, e là đây chính là nguyên nhân mà bọn họ bị phát hiện, đơn gian vì côn trùng rất bị thu hút bởi ánh sáng.

Nghĩ lại Ambrose không khỏi thầm nghĩ mình may mắn vì đã hạ cánh xuống đi bộ, nếu không, hai người bọn họ nào khác gì cái đèn thu hút côn trùng trên bầu trời.

Nhưng.

Không phải loại ánh sáng nào bọn chúng cũng có thể nhìn thấy được, những ánh sáng này có bước sóng bức xạ điện từ ở bên ngoài Phổ có thể nhìn thấy được của côn trùng.

Tuy nhiên, phổ nhìn thấy được của con người rộng không bằng côn trùng, nên để nhìn được, Ambrose và Helios phải sử dụng loại kính đặc biệt, Tấm kính phép, thứ mà Ambrose đã dùng để đối phó với bọn người tàng hình trên đảo của Coriakin.

Sau đó, Ambrose bắt đầu chiếu các tia sáng khác nhau lên trên mặt bọn quái vật hình người đầu côn trùng kia… cậu phải thử qua thử lại ba lần mới xác định được loại ánh sáng là bọn này không thể nhìn thấy được.

Đó là Sóng Tio, một loại ánh sáng dùng để chiết xuất tinh chất thuốc ma dược Tiodes chuyên dùng trong sản xuất thuốc chống ung thư.

Ok, đã xong, Ambrose tiện tay vung kiếm kết liễu ba cái đầu côn trùng, rồi Ambrose hai người tiếp tục đi lên phía bắc, cả hai đều đã đeo một cái đặc biệt, tay cần theo một loại đền cũng được biệt nốt để soi đường.

Mọi thứ trong mắt họ chỉ có hai màu tím và đen. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì cho việc di chuyển, có khi còn thuận lợi hơn trước.

Rất nhanh, xuất hiện trước mặt Ambrose là một khối khiến trúc khổng lồ, cao hơn hai trăm mét và rộng tới nỗi cậu không thấy được… (Sóng Tio chỉ phản xạ lại trong một khoảng cách có hạn, ngoài khoảng cách này thì không thấy gì cả)

Nhưng, Ambrose có thể nhìn rõ, có rất rất nhiều bọn quái vật hình người đầu côn trùng khác đang leo trèo trên khối kiến trúc đó… Có vẻ hai người đang đứng trước một tổ quái vật thực sự.

Ambrose lặng người trong chốc lát rồi hỏi Helios, cậu tin với kinh nghiệm sống hơn một nhìn năm ông ta sẽ có cách vượt qua cái tổ này.

“Helios, chúng ta bây giờ nên làm gì.”

Helios câm lặng một lúc lâu sau, cuối cùng ông nói:

“Thưa bệ hạ, thần chỉ nghĩ ra một cách duy nhất khả thi thôi…”

“Cách gì…”

“Vâng, là thần, thần sẽ một mình xông lên tấn công cái tổ, rồi dụ bọn chúng ra xa, trong khi đó bệ hạ…”

“Cách này không được, chẳng lẽ khanh định tự hi sinh mình, khanh nên biết khanh rất quan trọng trong lòng ta và Fayola hơn cả những gì khanh nghĩ.” Ambrose phản đối nói.

Cách này không được, Helios Đại Hiền giả là một người thông thái nhất, mạnh nhất trong Thất đại đảo quốc, Ambrose còn dự định mang ông ta tới thế giới thực, còn có tên chủ nhân của giáo sư Paines đang đứng lù lù bên cạnh tàu Hogwarts tốc hành chờ Ambrose và Fayola hai người xuất hiện.

Tuy còn có Coriakin, thậm trí vị đô đốc này còn mạnh hơn cả Helios, nhưng trong thâm tâm Ambrose vẫn hướng tới Helios hơn.

Bên ngoài, Helios nghe vậy xúc động muốn sắp khóc, không ngờ trong lòng nhà vua và nữ hoàng, ông lại quan trong tới như vậy, Helios kiên quyết nói:

“Bệ hạ, Người cũng biết là bọn quái vật côn trùng này có thể cảm nhận được mối nguy cơ mạnh yếu, nếu thần xuất hiện, bọn chúng sẽ dành chú ý nhiều nhất có thể với thần… chỉ còn cách này thôi….”

“Với lại không phải thần không có cách thoát thân. Bệ hạ, Người cũng biết thần đã sống rất lâu rồi phải không?”
Bình Luận (0)
Comment