“Chuyện này…” Ambrose không quyết định nói, trong đầu cậu lóe lên hàng trăm ý nghĩ, mong muốn tìm ra một cách khả thi, và an toàn hơn… nhưng có vẻ không có cái nào khả thi cả.
“Bệ hạ, thời gian của ta có hạn, mong người mau chóng quyết định. Người phải biết Cái ác nguy hiểm thế nào, người phải đặt lợi ích của cả đất nước nên trên… và cả nữ hoàng Fayola, nữa hoàng vẫn chưa tỉnh lại….” Helios thúc dục nói.
Phải nếu tiếp tục như thế này, không chỉ Ambrose và Fayola gặp nguy hiểm mà cả thế giới này cũng kết thúc luôn. Ambrose và Fayola có thể trở lại thế giới thực, cũng có thể mang theo một số pháp sư mạnh mẽ… nhưng số còn lại thì sao?
Còn cây thế giới Táo vàng nữa, Ambrose biết là cây Tào vàng có mối liên hệ với thế giới thực, cái tủ gỗ có thể để người từ thế giới thực xuyên tới Narnia vẫn còn ở trong Trang trại Fellix.
Và ai biết được còn có cái lỗ thủng không gian nối giữa hai thế giới này với nhau, giống như con đường mà bọn cướp biển tới Narnia, rồi phát triển thành tộc người Telmarine.
Còn thời gian nữa, có khi cái ác chiếm được thế giới này xong, nó chuyển hướng tới Thế giới thực, mà không phải thế giới thực ở thời gian điểm của cậu, có thể trong quá khứ, hoặc tương lại.
Các khả năng trên là không nhỏ, không phải… là chắc chắn sẽ xảy ra nếu Cái ác không bị ngăn chặn.
Nếu vậy, thì Ambrose quả không còn chỗ nào để trốn thoát nữa.
Cậu cắn răng nói:
“Được rồi, nhưng khanh phải thề với ta là phải giữ được mạng sống.”
“Vâng, thần tuân lệnh…” Helios quỳ xuống nói.
“Lúc không có thần bên cạnh, mong bệ hạ phải nhất định cẩn thận.”
“Ta biết, ta không còn là trẻ con.” Ambrose nâng Helios đứng dậy nói.
“Vâng, thần biết.”
==== Chuyển cảnh ====
Quay trở lại với Lucy mọi người.
“Graoooo….”
“Rítttttt…”
Con rắn biển khổng lồ nhiều chân điên cuồng kêu lên, nếu có người hiểu tiếng động vật trên tàu Dawn Treater thì ông ta sẽ kêu lên:
“Con vật này tại sao lại vui đến vậy, nó la quá sung sướng…”
Phải, con rắn biển đang sung sướng… trong thâm tâm của nó có một giọng nói nói cho nó biết nó chỉ là hàng giả (fake), và nếu nó muốn thành một con rắn biển thực sự thì phải giết chết hết mọi người trên con tàu kia…
Trong lúc này, trên boong tàu, ai nấy đều ngơ ngàng và kinh sợ… không lẽ bọn họ sẽ phải chết ở đây, trong miệng của con quái vật rắn to lớn kia.
Caspian bình tĩnh lại ngay sau đó, cậu hét lên:
“Tất cả, chuẩn bị cung, chúng ta sẽ bắn hạ con rắn biển này… NHANH.”
Tất cả thủy thủ đều tỉnh táo lại, bọn nhanh chóng gác kiếm sang một bên rồi nhao nhao lấy cũng nỏ ra…
Đặc biệt, ông chuột dũng cảm Reepicheep không biết từ lúc nào đã trèo lên đỉnh cánh buồm dơ cây khiếm tí hon của ông lên và cứng rắn nói:
“Con vật đáng chết, mày có giỏi thì lên bờ đấu tay đôi với ta… mi đứng ở dưới nước làm cái gì…”
Đáp lại bằng một tiếng rít gào… con rắn nước khổng lồ ánh mắt đảo quanh như muốn tìm kẻ khiêu khích, chỉ lỗi ông chuột quá nhỏ bé sao với trong đầu nó nghĩ…
“Đồ ngu ngốc, mày không biết tao ở đây hả…” Ông chuột chi chít nói.
Nếu không phải từ chỗ Reepicheep đứng quá xa con rắn biển, nếu không tin chắc là ông ta sẽ nhảy lên so lô với con rắn thực sự.
Cuối cùng, con rắn cũng nhìn thấy ông chuột nhỏ bé, nó lại rít lên một tiếng, cả người nó quay vòng tròn, đầu cắm xuống mặt biển như để bơi đến bên cạnh con thuyền.
Tuy chỉ là một cú lặn, nhưng với kích thước như con rắn cũng đủ tạo ra một làn sóng dữ dội… cả con thuyền bị rung lắc, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Lúc này, các thủy thủ đều đã chuẩn bị xong cung nỏ, bọn họ đều ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ cần con rắn biển xuất hiện là phòng tên.
Rất nhanh, dầu con rắn lại chồi lên một lần nữa, lần này nó cách mạn tàu chỉ hơn năm mét, rất rất gần…
Chớp thời cơ, Caspian hét lên:
“Bắn tên…”
Lập tức… vèo vèo vèo…
Hơn năm mươi mũi tên xé gió lao thẳng vào đầu con rắn biển…
Phộc phộc phộc…
“Nó có bị thương không?”
Tên đều trúng đích, có điều họ không tạo ra được một vết tích đáng kể nào trên da mặt của con rắn… nó lắc lắc đầu mấy cái, các mũi tên lần lượt rơi xuống mặt biển.
Rồi con rắn trợn hai con mắt đỏ lòm, tức giận gào lên một tiếng… mấy cái chân của nó dáng rộng ra cào cào. Tuy không đau nhưng bị kiến cắn cũng thấy tức giận.
“Nhắm vào mắt của nó… và cả trong miệng nữa… những phần mềm.” Lucy hét lên, cô vừa lôi ra được cây cung cũ của chị gái Susan của cô từ trong phòng Caspian.
Vừa rồi, Lucy còn đưa Gael vào phòng của Ambrose để chạy nạn, cô cũng chỉ huy mấy thủy thủ bị thương vào trong đó… chỉ để lại trên boong tàu những người có thể chiến đấu.
….
Nhưng con quái vật đâu có ngu để cho Lucy mấy người đạt được mong muốn, nó co người, và dùng cái đuôi to khỏe và dài ngoằng của mình vỗ một cái vô cùng mạnh vào con tàu.
Cả con tàu một lần nữa chấn động… cả đống người trên đó một lần nữa ngã nghiêng ngả… bọn họ chưa kịp lắp tên thì đã bị tuột khỏi tay vì cú va đập…
Không dừng lại ở đó, con rắn biển muốn tấn công một lần nữa,... nhưng… ông chuột Reepicheep lại hét toáng lên:
“Con rắn xấu xí… mày có dừng lại không… mấy cái chân gớm ghiếc của màu làm tao nổi hết da chuột lên đây này… ha ha…”
Ông chuột không ngừng khiêu khích con rắn khổng lồ, ông thật đúng thật là can đảm. Bên dưới, Lucy thấy vậy lo lắng nói:
“Reepicheep, ông định là gì vậy… con quái vật này không phải thứ mà ông có thể chiến đấu được…”
Ông chuột đang la ó, nghe giọng nữ hoàng liền quay người khom mình nói:
“Thưa nữ hoàng… không một đối thủ nào mà thần không thể đánh được…”
Reepicheep lại hành lễ một cái nữa rồi nhìn thẳng vào mắt con rắn biển nói:
“Được rồi, có giỏi mày lại đây, con giun kia…”
Liên tiếp bị khiêu khích, mà lại là từ một con chuột thấp bé, yếu ớt như vậy… đến thánh cũng phải tức huống chi là một con quái vật độ thông minh kém.
Con rắn gầm lên một cái, đuôi của nó không thể quật cao đế thế, lên nó trườn người tới định há mồm đớp một ngụm ăn tươi nuốt sống con chuột đáng ghét kia.
“Đúng rồi… lại đây nào con giun bé nhỏ… để tao xiên chết mày…”
Ông chuột nheo mắt nói… ông chỉ chờ nó đến mà thôi… và rồi ông sẽ…
Con rắn biển vù vù trườn tới, khi chỉ cách ông chuột hai mét, nó há mồm le le cái lưỡi dài thòng lòng của mình ra ngoài…
Ánh mắt vốn đỏ lại càng đỏ hơn đến phát sáng như muốn nói:
“Chết đi con chuột đang ghét...”
Rồi nó dật đầu về phía trước định một hớp cắt cả cánh buồm lẫn con chuột, nhưng…
Chính lúc này, một cột lửa không biết từ đâu phóng tới bao chùm lấy cả đầu con rắn, rồi một tiếng rồng ngâm phát ra… một con thằn lằn có cánh bay tới táp một cái thật mạnh vào đầu rắn.
Khiến cho con quái vật ngã cắm đầu xuống mặt biển. Lúc này, ông chuột mới thở dài hét lớn:
“Khôn khiếp, suýt nữa thì ta xong đời. Ôi Eustace, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, tôi biết mà. Cậu không thể để tôi chết được phải không…”