=== Ngược dòng thời gian ===
Nói trở lại, cách hiện tại đúng sáu ngày, ngay sau khi Ambrose rời khỏi hòn đảo của Coriakin thì ở Thất đại đảo quốc xảy ra một sự kiện trọng đại.
Hôm đó là một ngày mùa hè nóng nực, trời không một gợn mây, theo trung tâm dự báo và quan trắc thời tiết thì nhiệt độ ngoài trời phải hơn ba mươi năm độ xê.
Một con số kỉ lục trong vòng hơn hai trăm năm qua. Nhưng tất cả đó chỉ là thông tin để bịt mắt dân chúng mà thôi, nguyên nhân thực sự của nhiệt độ cao như vậy ở ngay trong Thần điện.
Phải, chính là ở bên dưới cây thần Táo vàng, có một căn phòng rộng lớn, cực kì sang trọng và lộng lẫy… đó là nơi mà nữ hoàng thần thánh Fayola đang ngủ yên.
Không một ai được phép bước vào căn phòng đó, và giờ không ai có thể bước vào nó được, nếu họ không muốn bị nướng thành than.
“Bên trong xảy ra chuyện gì?”
“Nữ hoàng có bị làm sao không…”
“Nhanh cho mời các vị Đại hiền giả.”
Xung quanh căn phòng, mấy chúng ông già và bà lão đang nhốn nháo hết cả lên, giống như xảy ra một sự việc gì động trời lắm vậy. Đó là các Nguyên hiền giả được phân công bảo vệ nữ hoàng.
Rất nhanh hai vị Đại hiền giả một cao một gầy, một béo một lùn chạy tới, trên mặt họ rất trầm trọng. Làm sao bọn họ không nhận ra tầng tầng ma lực đáng ào ào như sóng thần toát ra từ bên trong căn phòng kia.
Cả hai người ánh mắt nghiêm trọng quan sát căn phòng, bọn họ còn lôi ra mấy dụng cụ kì lạ như thể đang làm thực nghiệm gì đó. Sau một hồi, cuối cùng có người lên tiếng.
“Altum… phán đoán được gì không?” Đại hiền giả béo hỏi.
“Pumilio, tôi nào biết được, chúng ta phải vào bên trong thôi… không thể để nữ hoàng xảy ra vấn đề gì được.” Đại hiền giả gầy trả lời
Nói xong, Altum Đại hiền giả nói với mấy vị Nguyên hiền giả:
“Các vị lùi lại, chuyện này đã vượt quá khả năng xử lý của mọi người…”
“Vâng, mời hai vị Đại hiền giả ra tay.” Tất cả các vị Nguyên hiền giả đều biết mình ở vị trí nào, họ đồng loạt lùi lại ra khỏi Thần điện, và lập một kết giới bao quanh như một biện pháp đề phòng.
“Tốt. Ông yểm trợ cho tôi, để tôi vào trước.” Pumilio Đại hiền giả nói.
Altum Đại hiền giả gật đầu, ông ta nhất trí rồi ông lập tức vận chuyển ma pháp tạo thành một lớp màng bảo vệ màu xanh nước biển bào phủ xung quanh cả hai người.
Pumilio trên người xung ánh lên mấy tia sáng đỏ chóe, ông từ từ thận trọng đẩy hai cánh cửa ra…
Mới đầu, việc này rất dễ dàng nhưng càng về sau càng khó, Pumilio phải gồng hết sức mới hé ra được một khe hở rộng bằng một gang tay.
Thế đâu phải đã xong, hai người họ chỉ vừa kịp nhìn thấy thanh ảnh nữ hoàng đang nằm ngủ trên giường, ngay lập tức họ một một luồng ma lực nóng bỏng xung kích đánh bật ra ngoài.
Cả hai ngã ngửa ra sau, trượt dài trên sàn nhà xa hơn mười mét mới dừng lại, đặc biệt, cả hai trông vô cùng tàn tạ… quần áo cháy sém, râu tóc cũng không còn, cả khuôn mặt đều đỏ lên vì vết bỏng.
Hai vị đại hiền giả hai mắt trao đổi, trong lòng đều cảm thán: Thật mạnh.
“Chúng ta giờ nên làm gì?” Pumilio hỏi.
“Triệu tập. Phải triệu tập mấy vị khác trở về. Tuy không chắc là Nữ hoàng khả năng có biến cố hay không… Nhưng ta không thể mạo hiểm?”
“Nhưng còn đội quân bọn quái vật.”
“Hừ… rút lui chứ sao. Mất đất còn chiếm lại được, nhưng còn Nữ hoàng Fayola chỉ có một.”
Ngay khi hai vị Đại hiền giả đinh rời khỏi, thì dị biến lại xảy ra…
Không khí không còn nóng bỏng như trước… nhiệt độ đột ngột giảm xuống, cột thủy ngân trong cái nhiệt kế như bị rơi không phanh.
Toàn bộ hoàn đảo Luxuria như rơi vào hầm băng… nước biển xung quanh bắt đầu đóng băng với một tốc độ vô cùng nhanh chóng…
“Chuyện này…”
Hơn ai hết, hai vị Đại hiền giả cảm nhận rõ ràng nhất, bọn họ khiếp sợ nhìn nhau, rồi nhìn về phái căn phòng nới nữ hoàng thần thánh đang ngủ yên.
Bên ngoài các vị Nguyên hiền giả cũng cảm nhận được, bọn họ cũng cực kì kinh ngạc và sợ hãi… chuyện gì đang xảy ra bên trong.
….
Trong căn phòng, lúc này, Fayola cả người đang lơ lửng trên không trung cách mặt đệm bên dưới tầm mười xăng ti mét.
Cô bé hiện tại cả người lúc nóng lúc lạnh, lúc xanh lúc đỏ… sóng ma lực cuồn cuộn không ngừng tuôn trào từ trong cơ thể… cả không gian xung quanh Fayola cũng bị văn vẹo theo.
Chuyện này kéo dài hơn mười phút đồng hồ liên tục mới dùng lại, rồi, một sợi ánh sáng vàng từ trên cây Táo vàng rơi xuống trên người cô bé.
Sợi ánh sáng này lớn dần, rộng dần cho tới khi nó hoàn toàn bao phủ quanh người Fayola, bỗng nhiên, một hình ảnh mờ nhạt xuất hiện, là một hình người.
Nếu Ambrose ở đây sẽ nhận ra ngay đó là Bán thần Leolacdo Duvanhkate… không phải ông ta đã chết rồi sao… Sao ông lại xuất hiện ở đây.
‘Bán thần’ mắt mắt có chút không giống nhìn Fayola, xong rồi ông ta có vẻ thở dài một cái nói:
“Thôi vậy, lần này ta giúp một tay, coi như hoàn thành giao dịch của ta với ông ấy.”
Nói rồi, thân ảnh phất tay một cái, xung quanh không khí cấp tốc tụ tập những đoàn ánh sáng lẻ loi, và li ti. Đó là các ma pháp nguyên tố.
Chờ đến khi đoàn ma pháp nguyên tố này biến thành hai quả cầu ánh sáng to bằng một bàn tay, bán thần lại vung tay một cái khác. Hai quả cầu này lập tức đổi màu… một xanh nước biển đậm, và một màu đỏ thắm…
Điều đặc biển là cả hai tỏa ra những sóng ma lực hoàn toàn khác nhau, một nóng một lạnh. Chúng là hai loại nguyên tố ma pháp kết tinh, nguyên tố lửa và nguyên tố băng.
Hai loại nguyên tố này dưới sự điều khiển của Bán thần trôi lơ lửng xung quanh Fayola.. và từ từ bị cô bé hấp thu…
Đến khi hai loại nguyên tố biến mất cũng là lúc Fayola hai mắt mở ra, cô bé tỉnh lại… Thứ đầu tiên cô nhìn thấy lại là sư phụ mình, Fayola nói:
“Là ngài hả, sư phụ.”
Thân ảnh Bán thần lạnh nhạt lắc đầu nhìn Fayola đáp lại:
“Ta không phải Leolacdo Duvanhkate, nếu ngươi đã tỉnh lại rồi thì ta cũng nên đi…”
Nói xong, thân ảnh Bán thần lập tức tan biến… Fayola muốn ngồi bật dậy với lấy Bán thần nhưng không được… cả người cô nặng nề như một cỗ máy lâu ngày bị rỉ xét.
“Cái cảm giác này…” Fayola bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện… lần cuối cùng trước khi ngất đi là cô và Ambrose trở lại Narnia… vậy ở đây là…
Fayola hai mắt nhìn căn phòng lạ lẫm này… đúng lúc đó, cánh của phòng bật mở. Một đống người vội vã chạy vào phòng, trên mặt họ đầy vẻ lo lắng… bọn họ cũng bất ngờ khi nhìn thấy Fayola, rồi cả bọn trong một giây đều quỳ xuống, khóc nức nở nói:
“Nữ hoàng, ngài thực sự tỉnh lại…”
“Tham kiến nữ hoàng thần thánh…”
“Tham kiến nữ hoàng.”
…
Năm ngày sau, trên con tàu Regiis Luxaeterna huyền thoại của Hoàng gia Thất đại đảo quốc, Fayola đang bình tĩnh ngồi trước tấm hải đồ biển Đông.
Ngay khi tỉnh dậy, Fayola đã triệu kiếm tất cả Nội các và nghe bọn họ thông báo về tình hình hiện nay của Thất đại đảo quốc, và của Ambrose.
Có điều, lần này Fayola thực sự tức giận, Fayola nghĩ mình suýt nữa thì không kiềm chế được giết mấy tên đại thần ngu dốt này mất.
Bọn chúng lại chỉ vì mấy con quái vật yếu ớt kia mà không cho quân tiếp viện nhà vua của mình… tuy rằng ý chí của Ambrose là phải bảo vệ Thất đại đảo quốc. Nhưng làm sao Fayola không giận được, Ambrose là người quan trọng nhất đối với cô, con hơn cả cái Thất đại đảo quốc này.
Đó là cảm xúc, phản ứng đầu tiên của Fayola, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, Fayola nhận ra dụng ý của cậu ta là muốn bảo vệ cô, lúc đó Fayola còn đang trong ngủ say, có khi chỉ một con quái vật cũng đủ sức làm thịt cô…
Ngay sau đó, Fayola hạ lệnh tổng tấn công bọn quái vật, không lui về phòng thủ nữa, lần này đích thân Fayola lên chiến trường.
Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Fayola, bọn quái vật bị đánh tan tác, không chừa một mảnh lông hay da nào cả…
Không phải là vì bọn chúng yếu hay ít, mà vì Fayola quá mạnh.
Tiếp đó, Fayola triệu tập tất cả Hiền giả sắp xếp phân công lập lại phòng tuyến tránh để bị bọn quái vật tấn công một lần nữa.
Mất đúng hai ngày để Fayola làm xong hết tất cả điều này, ngày thứ ba, Fayola cùng Hoàng gia Ma pháp quân đoàn lên tàu Regiis Luxaeterna chạy hết tốc lực về phía đông cứu viện cho Ambrose.
Cô không mang theo một vị nào trong Hội đồng hiền giả, bọn họ có nhiệm vụ toàn lực bảo vệ Thất đại đảo quốc, trận chiến với Cái ác một mình Fayola là đủ.
Nói thế không phải là do Fayola kiêu ngạo, hoặc quá tự tin, nhưng thực tế đã chứng minh, không có vị Đại hiền giả nào mạnh ngang với cô. Fayola rất mạnh, cô bé đã đột phá ma pháp sư cấp 4 trở thành ma pháp sư cấp 5.
Và không phải loại ma pháp sư cấp 5 bình thường, mà là loại mạnh nhất trong cấp năm.
Trở lại, Fayola trong đầu đang tinh toán cho cuộc hành trình, đột nhiên, cô cảm thấy một trận sóng ma lực, tuy rất nhỏ, nhưng Fayola có thể nhận ra đây là thuộc về cấp 5.
“Tới nơi rồi…” Fayola ánh mắt chớp lóe nhìn về phía nguồn ma lực, cô cảm nhận được một trong đó rất tinh khiết, còn một thì vô cùng bẩn thỉu và xấu xí. Là Cái ác.
Fayola lập tức tung người bay ra khỏi con thuyền lao về phía trước, chỉ mất mười phút là tới nơi… Fayola thấy ngay Lucy và Edmund đang ở trên thuyền, đối diện với bọn họ là một cái bè, bên trên đó có mấy cô gái… trong đó có một cô gái tóc vang trông khá quen và một người giống hệt cô.
Cái sóng ma lực xấu xí bẩn thỉu kia lại từ trong người cô ta phát ra… thật kinh tởm, Fayola lên tiếng nói:
“Lucy, Ambrose đang ở đây… con bọn này là thứ gì.”