Vạn Giới Pháp Thần

Chương 417

Rowena Ravenclaw cái tên này nói lên tất cả. Người sáng lập Hogwarts, phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại.

Bà ta có vẻ lại quen biết hai bóng hình kia, trong đầu Ambrose đặt ra một giả thuyết: Ravenclaw có thể cũng là một Elder. Nhưng nhìn thế nào thì Ambrose chỉ thấy hai bên không được thân nhau cho lắm… và Ravenclaw chắc chắn đứng bên phía Hogwarts.

Như vậy, người sẽ chặn lại một tên cấp 6 là Ravenclaw không thể nghi ngờ, mặc dù xét nhiều góc độ thì bà ta yếu hơn hai bóng hình kia một chút.

Ambrose định ói kế hoạch của mình cho Ravenclaw thì bà quay lại, ném cho Ambrose một ánh mắt nói rõ ràng: Ta biết hết rồi, nhóc xem tình hình mà hành sự. 

Ambrose hiểu ý gật đầu, rồi cậu nhìn sang Helios và Fayola, ra hiệu cho bọn họ sẵn sàng chiến đấu.

Bóng hình màu xám trắng khó chịu nhìn Ravenclaw nói:

“Ngươi định can thiệp vào chuyện này sao? Chống lại chúng ta.”

“Xin lỗi, thưa ngài. Đây là tình huống bắt buộc.” Ravenclaw giọng nói vẫn mang thái độ tôn trọng, nhưng không hề có một chút nào nhún nhường.

Hai bóng hình im lặng, như đang trao đổi gì đó, rồi cả hai bọn họ đồng loạt xuất thủ, đánh về phía Ravenclaw như muốn một chiêu trấn áp bà ta ngay.

Ambrose thấy thế lập tức hét lên:

“Ngay lúc này.”

Đồng thời ba thân ảnh xuất hiện chặn lại bóng hình màu lam, Ambrose ma lực điên cuồng vận chuyển, hòn đá phù thủy trong người cậu tỏa sáng mãnh liệt, cậu hét lên:

“Hắc ám… Nuốt trọn… Shadow Eater...”

Trên tay Ambrose hình thành một vòng xoáy đen kịt không ngừng hút lấy cái lạnh từ đòn đánh của bóng hình màu lam.

Vòng xoáy chạm tới đòn đánh ngay lập tức thôn phệ nó, khiến cho tên màu lam bị hụt hẫng. Ambrose nheo hai mắt, ma lực trong người cậu cố gắng trở lên ‘hắc ám’ nhất có thể. 

Đây là lần đầu tiên cậu dùng phép thuật bóng tối để đối địch, nhưng không ngờ nó lại có hiệu quả như vậy.

Ở bên cạnh, Fayola không kém… cây ma pháp trượng Aquaetigni trong tay cô bé tỏa sáng rực rỡ… một luồng khí nóng siêu kinh khủng tỏa ra. Không gian xung quanh đỏ lên vì bị đốt cháy… Fayola chĩa đầu ma pháp trượng về phía bóng hình màu lam, miệng ngâm chú:

“Hỡi nguyên tố của lửa… cho ta tiêu diệt kẻ thù trước mặt… Skyfall Fire…”

Đây là một loại cấp 6 ma pháp… bầu trời bắt đầu đổ sụp trên đầu bọn họ, từ đó, một cơn sóng lửa lao xuống, đổ ập lên đầu bóng hình màu lam…

Helios Đại hiền giả bình tĩnh hơn, ông ra chiêu sau cùng, trên tay ông lão tụ tập một luồng ma lực cực đại, giống hệt chiêu mà ông ta sử dụng để phá hủy một nửa cái tổ côn trùng mình người…

“Light… Super… Ball…”

Một cột sáng bắn ra, nó đi tới đâu là xóa bỏ mọi thứ tới đó, không để lại hạt bụi nào, đứng chính diệu chịu trận, bóng hình màu làm bị đánh bay đâm đầu xuống mặt đất, tạo thành một cái lỗ không hè bé một chút nào.

Vừa rồi là một màn kết hợp không chê vào đâu được, Ambrose dùng phép thuật hắc ám của mình để ngăn, làm chậm lại đòn tấn công của đối thủ.

Đến lượt Fayola ra chiêu thì hoàn toàn khiến đòn tấn công của tên màu xanh lam biến mất, đã vậy còn khiến tên kia phải thận trọng ứng phó.

Rồi Helios ra tay sau cùng, một đòn đánh chính diện thẳng vào bóng hình màu lam, với một ma pháp sư cấp 5 cao cấp như ông, thì một đồn bộc phát không dễ nuốt một chút nào, mặc dù đối phương có là cấp 6 đi chăng nữa.

Cách đó chỉ mấy chục mét, bà lão Ravenclaw và bóng hình màu xám mới đánh qua đánh lại một chiêu thôi đã phải dừng lại. Cả hai ánh mắt kinh dị nhìn Ambrose ba người…

Đặc biệt là tên màu xám, hắn mở miệng:

“Không thể nào, tên kia lại bị đánh bay...” 

Rồi hắn ánh mắt ngưng đọng nhìn lại Ravenclaw, khuôn mặt âm trầm:

“Ta phải giải quyết nhanh ngươi thôi… không thì quá muộn.”

“Hừ… Sẵn sàng.” Ravenclaw cứng rắn nói.

Rồi bà lao tới, trên người biến thành vô số con quạ bắn ra từ phía, khiến cả một mảng trời đang sáng rực vì phép thuật của Fayola nhuộm thành màu đen tuyền…

“Mi định kéo dài thời gian cho bọn chúng chứ gì… yên tâm, tên kia không dễ dàng bị đánh bại đâu nếu không hắn chết từ năm đó rồi… hắn sẽ giải quyết nhanh ba cái phiền toái nhỏ đấy..”

Ravenclaw không trả lời mà chăm chú vào từng đợt tiến công.

...

Bên kia, Ambrose ba người sau khi thành công đánh bất ngờ thành công, không ngừng lại, cả ba trên tay đều xuất hiện một vòng tròn ma pháp trận giống hệt, đồng thời tay còn lại cầm một mẩu gỗ to bằng nắm tay người lớn của cây thế giới Táo vàng.

Ngay sau đó, bọn họ di chuyển sang ba hướng khác nhau bao vây cái hố lại, tạo thành một hình tam giác đều… Họ bây giờ chỉ cần chờ thời cơ.

Mà không cần đợi lâu, chỉ một giây sau, một tiếng gào thét tức giận rung chuyển đất trời vọng lên, bóng hình màu lam nhảy ra khỏi cái hố, giọng nói của hắn trở lên vặn vẹo:

“Khá lắm… lũ chuột nhắt chúng mày thành công chọc giận tao…”

Gần như đồng thời với tên màu lam nhảy lên, nhưng hắn nào ngờ được, vừa mới ngóc đầu dậy lại bị ba người Ambrose áp tới.

Ma pháp trận xoay vòng, éo sát bao vây tên màu lam, ba cái ma pháp trận nhỏ tạo thành một hình tam giác bằng ánh sáng vàng óng, không những vậy, dưới chân Ambrose ba người hiện ra một ma pháp trận khổng lồ, lấy bọn họ làm trung tâm không ngừng xoay vòng.

Bóng hình màu lam lập tức bị một cái lồng bằng ánh sáng vàng chụp lấy.

“Chuyện gì thế này… tại sao ta lại không động đậy được...” 

Lúc này, tên màu làm đã cảm thấy không ổn, hắn cảm thấy cả người như bị bó buộc lại… không thể cử động lẫn dùng phép thuật tác động tới những thứ bên ngoài cái lồng. Giống như cả khoảng không gian bị cô lập hoàn toàn.

Đây là một loại ma pháp trận cổ mà Fayola tìm thấy trong thư viện Bán thần, nó chỉ có tác dụng vây khốn, bằng cách sử dụng năng lượng của hạch tâm ma pháp trận. Đó chính là ba miếng gỗ của cây thế giới Táo vàng.

Chỉ khi nào ba miếng gỗ này cạn kiệt ma lực, thì ma pháp trận mới mất tác dụng. Nhưng mà chờ đến khi nó cạn ma lực ít thì ba ngày ba đêm sau, còn nhiều thì không biết, vì main chưa bao giờ dùng thử.

Nói thế nhưng ma pháp trận này không phải không có điểm yếu, đó là yếu tố từ bên trong. Khi kẻ bị nhốt trong ma pháp trận dùng phép thuật của mình để phá ra, thì nó sẽ tác động một lực phản chấn tới ba người bên ngoài - chính là Ambrose ba người trong trường hợp này.

Rõ ràng nếu cái lực phản chấn này quá sức chịu đựng của Ambrose, Fayola và Helios Đại hiền giả, không, chỉ cần quá sức đối với Ambrose yếu nhất trong ba người thôi cũng đủ để phá hủy ma pháp trận.

Nói thế thôi, chứ Ambrose tính toán hết cả rồi, nếu tên màu lam muốn phá hủy tòa pháp trận này thì phải cần hắn dùng toàn lực. Mà khi hắn dùng toàn lực, thì không khác nào cái chuông đồng hồ báo thức khiến thứ bọn e ngại trong Hogwarts thức dậy.

Ambrose bây giờ chỉ cần cầu cho tên màu lam kia tức quá mà làm liều thôi…

Đúng như Ambrose đoán, bên trong ma pháp trận, bóng hình màu lam liên tục ra đòn, niệm chú đánh về phía lồng ánh sáng… nhưng nó mảnh mai không hư tổn, chỉ dao động… nhẹ thì dao động nhẹ, mạnh thì dao động dữ dội...

“Khốn khiếp… có giỏi các ngươi trực diện đánh với ta, nhà Karling chúng mày lúc nào cũng thích chơi mấy trò thủ đoạn như vậy sao?” Tên màu làm gầm lên.

Nhưng làm gì có thứ gì trả lời hắn… tên này một lần nữa điên cuồng làm phép tấn công cái lồng màu vàng, chỉ là càng đánh, hắn càng thấy mình không thể phá vỡ được...

...

Trở lại bên kia, bóng hình màu xám triệu hồi một cơn gió u ám quét tới trước mặt Ravenclaw. 

Nó không chỉ có một màu u ám, mà bên trong đó là những linh hồn đói khát, chúng đi tới đâu là nuốt chửng sự sống tới đó, cỏ cây héo ú, đến tận con vi khuẩn trong không khí cũng bị giết sạch.

Cơn gió này không thể đón đỡ, Ravenclaw buộc phải né người tránh né, đồng thời, sau lưng bà hiện lên một vòng xoáy khổng lồ, sắc bén như những lưỡi dao phay…

Vòng xoáy bay tới, xé tan đám linh hồn, vẫn còn lực, nó tiếp tục vòng lại tấn công tên màu xám… bà biết chiêu này không mang tới một chút uy hiếp nào với đối thủ của minh, nên bà chuẩn bị phóng chiêu tiếp theo…

Đúng lúc này, một luồng áp lực mơ mồ lướt tới, tuy mơ hồ nhưng cảm nhận rõ được sự nguy hiểm trong đó. Cả hai đều sống vô số năm nên tự động dừng tay và nhìn sang hướng nguy cơ đó, nhưng họ thấy gì… Ravenclaw và Bóng hình màu xám kinh hãi nhìn về phía Ambrose ba người.

Đặc biệt là ba mẩu đen đen lơ lửng trên đầu bọn họ… Bọn họ đồng thời đều nghĩ ra một khả năng: “Tên màu lam bị nhốt lại.”

Trong nháy mắt, tên màu xám dịch chuyển, hắn định từ bên ngoài tấn công Ambrose ba người để phá hủy thứ lồng sáng kì lạ kia.

Nhưng Ravenclaw đã cản lại, nói:

“Chúng ta còn chưa xong đâu…”

“Hừ con ả khốn nạn, mi chọc giận ta rồi đó…”

Thế nhưng, sự việc tiếp theo còn vượt ra khỏi dự tính của hai người, đột nhiên từ một góc hẻo lánh vang lên tiếng cười ha hả, rồi một mũi tên bằng lửa rực sáng bay thẳng về hướng Ambrose…

“Không được.”

“Dừng lại cho ta…”

Ravenclaw định xông ra cứu trợ nhưng không kịp rồi, tên màu xám đã thành công cản lại bà:

"Chúng ta còn chưa xong đâu..."

...

“Uỳnh uỳnh…”

Mũi tên nổ tung, hất văng Ambrose ra xa hơn mười mét, khiến cả người cậu bé bốc cháy thui.

Nhưng không dừng lại, bóng người cười lớn vụt ra khu vực có ánh sáng, trong chớp mắt, hắn tới trước người nhân vật chính của chúng ta và không kìm nổi hở ra mười cái răng nói:

“Cuối cùng, Kaling… chết đi… ha ha… Lưỡi kiếm nguyền rủa của chết chóc... món quả dành cho mi... ”

Là Casus, trong tay xuất hiện một thanh kiếm rực lửa, ghim xuống vào người Ambrose, rồi cả người, cả kiếm điều bống cháy dữ dội…

“Ha ha… thế là mi tiêu tùng rồi… giọt màu cuối cùng của nhà Karling…Ta được giải thoát rồ... ” Casus cười như điên, như phát tiết cơn bực tức ngàn năm…

Nhưng vào lúc hắn đang vui sướng thì một luồng khí thế khủng bố từ trên trời dội xuống khiến hắn quỳ rạp sát đất… một tiếng hét bàng hoàng, đau khổ vang lên:

“KHÔNG… AMBROSE…”

“MI … CHẾT ĐI…”

Dứt lời, Casus đang nằm rạp dưới đất kia bị đánh thành thịt nát…

=== (đã sửa xong) ===
Bình Luận (0)
Comment