Vạn Giới Pháp Thần

Chương 418

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Casus xuất hiện, Ambrose bị hắn đánh nén rồi bị hắn đâm thanh kiếm vào ngực, rồi hắn lại bị ai đó đánh nát bấy…

Từ mấy phút trước, Casus bị bóng hình màu xám đánh bay, vẫn trốn ở một góc như con độc xà chờ thời cơ há mồm cắn kẻ địch trả thù… Và thời cơ của hắn đã tới, hắn thành công nhưng đang lúc vui sướng nhất thì không hiểu sao hắn lại chết.

“Là ai đã giết hắn?”

Đây không chỉ là nỗi lòng của tên Casus chết không nhắm mắt, mà còn là câu hỏi trong đầu của Ravenclaw và tên màu xám trắng lúc này. Và cả Dumbledore cùng Max đang kiềm chế Tom Marvolo Riddle.

Nhưng rất nhanh bọn họ tìm ra câu trả lời, họ thấy một cô bé từ trên trời hạ xuống với vận tốc không thể nhìn rõ, đất đã văng lên khi cô bé chạm đất, nhất là khi đối mặt với cô bé này, cả mấy người cảm thấy như đang đối mặt với một con dã thú nguy hiểm.

Cả Ravenclaw lẫn tên màu xám không dám nói gì, mà chỉ lặng thinh nhìn cô bé tiến tới chỗ đám lửa, mà trước kia chính là vị trí của Ambrose.

Cô bé vung tay một cái, ngọn lửa đang cháy dữ dội chợt tắt, lộ ra một cái hố rực sáng lõm sâu xuống. Hiển nhiên cái hố này là do ngọn lửa tạo thành; nó quá mạnh, dẫn tới mặt đất bị tan chảy, thậm chí bốc hơi bay đi chỉ để lại một vết lõm.

Vậy là… Ambrose chết không còn cả xác…

Cô bé đồng tử co lại, sững sờ đứng bất động trước cái hố, không gian xung quanh như dừng lại, bầu không khí trở lên tĩnh lặng, phảng phất cảm nhận được sự xót thương, đau khổ…

Nhưng chính lúc đó, một tiếng cười lớn phá vỡ cái bầu không khí tiêu cực này:

“Ha ha… cuối cùng ta cũng thoát… Bọn chuột nhắn chúng mày phải trả giá… Aaaa…”

Mất đi Ambrose, cái ma pháp trận rung lên cầm cập, và tan vỡ chỉ sau mười giây ngắn ngủi, Fayola và Helios Đại hiền giả cũng bị lực phản chấn hất ngược lại phía sau. Cả hai miệng phun máu, Helios không giữ tỉnh táo nổi nữa, ông bất tỉnh.

Con Fayola thì khuôn mắt tái đi, cả người không còn một chút ma lực nào, không phải vì cô mạnh hơn Helios, mà vì ông ta đã dẫn động lực phản chấn tập chung lên người mình là chủ yếu.

Fayola biết vậy, không thể hiện nhiều mà thầm ghi nhớ, như một chứng minh trong vô vàn chứng minh về sự trung thành của Helios Đại hiền giả với cô và Ambrose.

Nhưng rồi, Fayola xung ném ý nghĩ này đi và ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, trên tay ma pháp trong đã sẵn sàng dịch chuyển bất kì lúc nào, cô đang tìm Ambrose.

Nhưng Fayola bất ngờ thấy một điều khác, khi tên màu lam thoát ra, hắn chưa cười xong, chưa cảm nhận xong cảm giác của tự do thì bóng hình của hắn bị một bàn tay khổng lồ đập tan lập tức.

Một pháp sư cấp 6, chỉ một chiêu là bị hạ, hoàn toàn không thể chống đỡ… Fayola nhìn sang, thì thấy một con mắt kinh khủng đang nhìn mình, cô cả người run lên, đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được mình e sợ…

Nhưng khi nhận ra ánh mắt đó là của ai… Fayola nhận ra, và kinh ngạc hỏi:

“Hermione, sao em lại ở đây… con Ambrose đâu?”

==== Tua lại ====

Trở lại vài phút trước đó, khi Ambrose đám người rời đi, để lại cho ông quản gia Baemyn một mình chống đỡ với gia đình bà bác Apolline Delacour của cậu.

Ở một vị trí khá kín đáo, có hai người đang nói chuyện và cùng theo dõi cuộc thì từ khá xa góc khán đài, một người vẻ mặt mang một chút lo lắng, ánh mắt không ngừng di chuyển từ người đối thoại tới chiếc mê cung, một người khác thì bồn chồn không yên, có vẻ người này vừa mới xuất hiện và đang trong trạng thái không tốt cho lắm.

Là Hermione và một người dù làm cách nào Ambrose cũng không đoán ra được, nhà báo của cậu - Rita Skeeter.

Trông bà ta như già hơn trước mười tuổi, khuôn mặt bạc nhược, lớp phấn trang điểm không đều, son sôi thì hơi bị chèn ra ngoài, đối với một người chăm chút vẻ ngoài như bà ta thì đây là việc rất không bình thường.

Bà ta giọng nịnh nọt nói với Hermione:

“Cô chủ… thế nào, hôm nay tôi làm được khá chứ…”

Hermione nghe gọi, con mắt bất mãn nhìn lại phía Rita, trong tay cô vẫn con cầm tờ báo mới nhất của ngày hôm nay, với trang bìa nổi bật hình ảnh Potter và Krum xách vai bá cổ nhau.

Hóa ra người đứng sau vụ này lại là Hermione.

Cô bé liếc nhìn tờ báo một lần nữa, giọng hài lòng nói:

“Cô làm rất tốt, Skeeter.”

“Không… nếu không có cô chủ cung cấp tin tức, thì tôi đâu viết được bài hay như vậy,” Rita Skeeter nịnh hót nói.

“Chứ không phải vì tôi nắm trong tay điểm yếu của bà hả?”

Hermione vừa nói, vừa mân mê trên tay một mô hình hình con bọ cánh cứng màu xanh ngọc lục bảo cực đẹp. Điểm yếu trí mạng của Rita Skeeter là việc bà ta là một phù thủy hóa thú phi pháp không đăng kí với Bộ phép thuật.

Với khả năng biến hình thành bọ cánh cứng, Rita Skeeter có khả năng thâm nhập rất nhiều nơi có nguồn tin hay ho để viết báo – một cách bất hợp pháp.

Hemiones ban đầu thấy con bọ này là nhận ra ngay đó là một phù thủy hóa thú, đơn giản vì con bọ không thể có sóng ma lực được… nhưng cô thực không ngờ đó lại là Rita sau khi biến hình.

Nhân tiện đang tính trả thù Victor Krum, vì hắn suýt khiến cô bị anh Ambrose hiểu lầm, lại thêm việc tên bạn phản bội Potter nữa… thế là Hermione chỉ đạo mụ Rita theo dõi và có được bài viết hôm nay.



“Tất nhiên là không… là tôi tự nguyện…” Rita Skeeter cười trừ nói.

Nhưng trong lòng mụ lại nghĩ khác hoàn toàn:

“Hừ… nếu không phải cô bé như mi có quan hệ với cậu chủ nhà Karling thì, ta sẽ cho nhóc biết kết quả của việc uy hiếp một nhà báo là như thế nào.”

Nhưng ngay sau đó, ‘dây thần kinh nhà báo’ của mụ ta vang lên, mụ đảo mắt nhìn một vòng và thấy ngay nhân vật sáng giá nhất buổi tối hôm nay xuất hiện.

Là Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelius Fudge, ông ta đang bắt tay chào hỏi với các nhân vật máu mặt trong giới thủy được mời đến.

Chuyện ông Bộ trưởng có mặt ở đây là một bất ngờ lớn, vì ai cũng biết ông ta và Dumbledore gần đây có mâu thuẫn không nhỏ…

Nguyên nhân xuất phát chính từ cái cách dạy học của Moody và cách ông hiệu trưởng tuyển người, không, nghiêm trọng hơn là cách ông ta chọn người dạy dỗ thế hệ phù thủy tương lai.

Thấy Rita Skeeter bồn chồn không yên, Hermione biết mụ này có việc rồi nên thỏa mái nói, như thưởng có mụ vì ngày hôm nay làm rất tốt:

“Nếu có việc thì, cô có thể đi.”

“Vâng, cảm ơn cô chủ, tôi xin phép.”

Nhưng chỉ vài phút sau, xuất hiện một sự cố khiến Hermione hấp dẫn cô nhìn tới, là Vít to Kờ run. Hắn bị giáo sư Flitwick và giáo sư Mcgonagall mang ra từ trong mê cung ra, trước đó mấy phút, quán quân của Beauxbatons cũng bỏ cuộc.

Bây giờ thì còn Potter và anh Ambrose cạnh tranh với nhau thôi, cứ nghĩ đến thằng nhóc Potter là Hermione cảm thấy khó chịu, không hiểu sao hai năm đầu học ở trường cô lại có thể làm bạn thân với tên đó và thằng tóc đỏ kia nữa.

Vốn đang định nhìn quanh xem thằng nhóc Potter có ra luôn không, nhưng rồi, một chi tiết khác khiến cô chú ý.

Vết thương của Victor Krum không bình thường chút nào, nhìn qua Hermione có thể khẳng định hắn triệt để bị phế rồi, ma lực không ngừng thoát ra trong không khí...

Cái thủ pháp này, chỉ một người có thể làm được, đó chính là anh Ambrose của cô.

Nếu chỉ vậy thì bình thường, cô còn muốn Ambrose đánh có hắn ngẩn ngơ luôn, vấn đề là Hermione còn ngửi được cái mùi lời nguyền Imperio (Lời nguyền độc đoán) trên người của hắn.

Nghĩa là tòa mê cũng kia có kẻ xâm nhập, và điều khiển các quán quân để giết nhau. Công thêm việc tên của thằng nhóc Potter kia bỗng xuất hiện trong Chiếc cốc lửa.

“Có thể có một âm mưu đang ở đây.”

Hermione trong lòng bỗng cảm thấy bất an, một dự cảm cô không mong muốn chút nào, đặc biệt là mỗi khi nghĩ tới Ambrose.

Cô bé đưa mắt đảo qua khuôn mặt của từng bị giáo sư, dù nhỏ bé thôi, nhưng cô vẫn nhìn ra mấy người bọn họ không giống vẻ bình thường… bọn họ biết gì đó.

Và… ông hiệu trưởng… giáo sư Dumbledore đáng lẽ ra phải có mặt lúc này cũng không thấy đâu… Hermione nhìn lên phía tòa mê cung, trong lòng chớp động.

Cô bé lặng lẽ rời khỏi khán đài và đi vào trong nó.

Nhưng chỉ vừa di chuyển được năm phút, cô đã thấy phía trước xuất hiện mấy luồng ma lực khủng bố. Bằng vào phép minh tưởng của mình, Hermione khẳng định đây đều thuộc cấp năm, cấp bốn ma pháp sư. Và bọn họ đang đánh nhau...

Đi thêm hai phút nữa, trận chiến có vẻ đã kết thúc, lúc này, Hermione mới thở phào một cái, nhưng bỗng nhiên lại có hai luồng ma lực khác cực mạnh xuất hiện.

Trong lòng vừa nhẹ lại nặng trĩu đi, cô bé bước thật nhanh tới khu vực chiến đấu, càng tới gần, cái cảm giác bất an càng trở lên rõ ràng, khi tới nơi...

Cô chỉ thấy anh Ambrose bị một người đàn ông đâm kiếm xuyên thấu ngực, trong lòng bàng hoàng, rồi một cỗ đau thương dâng lên, Hermione không tin, nhưng cô cảm thấy anh Ambrose đang rời đi…

Trong tức khắc một luồng sức mạnh không biết từ đầu dâng trào trong người cô bé, Hermione hét lên vào nhảy tới duỗi tay đánh một cái về phía tên hung thủ khiến hắn trở thành thịt nát.

Bàn tay vung lên lần nữa, Hermione dập tắt đám lửa đang cháy, nhưng không thấy Ambrose đâu cả… bằng mắt thường cô biết ngọn lửa không đơn giản như vẻ ngoài của nó, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một khả năng:

“Anh Ambrose đã chết…”

Hermione sững người trong một giây, trong đầu trống rỗng, trái tim thắt lại…

Rồi cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Ambrose trên con tàu tốc hành Hogwarts… lúc đó cô còn khá nhút nhát, bất an khi tiến vào thế giới phù thủy lạ lẫm, nhưng khi thấy anh Ambrose, trong lòng cô cảm giác vô cùng an toàn.

Không phải vì Ambrose đối xử tốt với cô, đây là một cảm giác từ tận sâu trong người của Hermione, gặp Ambrose, cô giống như gặp lại người thân của mình vậy… cảm giác thân thiết còn hơn đối với chính cha mẹ của mình…

Nhưng tại sao lại như vậy?

Hermione không biết, hồi đó cô hỏi Ambrose nhưng vị anh trai này chỉ trả lời theo ý mình để khiến cô thấy vui thôi, chứ cô biết không phải sự thực.

Thời gian qua đi, cái cảm giác an toàn, muốn ỉ lại vào Ambrose ngày càng lớn rần, nhất là khi tỉnh lại trong bệnh xá, sau khi cô bị con Tử xà lôi xuống Căn phòng bí mật…

Cô muốn gặp nhất là Ambrose, nhưng anh ta không thấy đâu cả… trong thời gian nằm ở bệnh xá có lẽ là thời gian khó khăn nhất đối với cô, Hermione trong đầu hiện lên rất nhiều lý do giải thích cho việc cô tỉnh dậy cô đơn trong phòng, trong mấy ngày sau đó, không thấy anh Ambrose tới thăm...

Hermione nhận ra vị anh trai này bỗng nhiên quan trọng với cô như thế nào, đến tận sau khi nghỉ hè một tháng, cô vẫn không nghe thấy một tin tức gì về Ambrose…

Lúc này, Hermione mới to gan tự bắt xe đi tới lâu đài Karling, cô mới biết anh Ambrose bị bệnh hôn mê bất tỉnh.

Một năm học sau đó hoàn toàn không có Ambrose, Hermione bắt đầu thay đổi… điều này khiến bạn bè của cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ mình đang trở về với bản thân.

Hermione không còn nhiều lần giơ tay phát biểu như trước, và ít quan tâm tới những chuyện lung tung trong trường, đặc biệt là về hai đứa bạn thân Potter và Weasley của cô.

Hermione chưa bao giờ cảm thấy chúng khó ở chung như vậy, dần dần, trong năm học này, cô ít tiếp xúc với hai đứa bạn này rồi cách đây hơn nửa năm chính thức không nhìn mặt nhau nữa.

Trở lại, tới khi gặp lại Ambrose, Hermione cảm thấy mình nhỏ đi vài tuổi, dù đã mười bốn, mười năm tuổi rồi, đáng lẽ ra cô phải chững chạc trưởng thành hơn chứ…

Nhưng mỗi khi đứng trước mặt Ambrose, cô chỉ muốn làm nũng và cư xử không khác gì một bé gái nhỏ tuổi cùng với người anh trai của mình…

Đặc biệt cô còn ghen tỵ với cô em họ mười tuổi Gabrielle của Ambrose, chứ không quan tâm mấy tới mối quan hệ thân mật của anh Ambrose và chị Fayola (thêm cả chị Takagi nữa)

Cảm giác này rất lạ, nhưng khi đó, cô thấy mình giống thật là mình hơn.

Những sự thay đổi này không phải Hermione không nhận ra, cô cũng một lần nữa tự hỏi tại sao lại như vậy… cô không nghĩ ra câu trả lời, cô chỉ biết nguyên nhân là do ở cùng Ambrose.

Nhưng giờ cô biết nguyên nhân tại sao rồi, trong đầu cô lúc này vô cùng tỉnh táo, một hàng dài những kí ức vừa lạ vừa quen hiện lên… nó thuộc về giữa cô và Ambrose. Không phải ở Hogwarts, không phải ở hiện tại hoặc bốn năm trước lần đầu gặp gỡ…

Hermione nhận ra mình còn biết Ambrose lâu hơn thế nữa… một niềm vui nhỏ nhỏ hiện lên, nhưng lập tự bị thay thế bởi cơn tức giận, hận thù… Anh Ambrose đã chết rồi…

Hermione ánh mắt lạnh lùng nhìn sang tên màu xám trắng, trong lòng cô lúc này chỉ có hai chữ ‘trả thù’…

“Giết… giết tất cả…”

Lý trí của cô như bị che đi, cô lao tới theo bản năng tấn công tên màu trắng, cả Ravenclaw cũng bị vạ lây. Bà bị chấn văng ra xuống đất, không thể nhúc nhích được, trong khi tên màu xám bị hủy diệt hoàn toàn, không thể phản kháng giống tên màu lam.

Hermione có vẻ chưa hết giận, không là hoàn toàn mất lý trí, cô ánh mắt đầy sát ý nhìn sang Ravenclaw rồi giơ tay đánh về phía bà ta…

Khoảng cách không xa, Ravenclaw cảm giác mình lần này chết thật rồi, sống lâu rồi chết đối với bà không phải là gánh nặng, nhưng chỉ tiếc trong người bà còn có…

“Thôi vậy, cũng là số phận cả.” Ravenclaw triệt để buông tay không phản kháng.

Nhưng một lần nữa, bất ngờ lại xuất hiện, một tiếng rống kêu gào từ dưới hồ nước Đen vang lên.

Trong mi li giây tiếp theo, một con rồng to xác xuất hiện, chắn trước người Ravenclaw và Hermione… bàn tay của Hermione bị nó đỡ được.

“Tỉnh lại. Hermione.”

Con rồng này… nói được.
Bình Luận (0)
Comment