Vân Khuynh Thiên Khuyết

Chương 37

Chiến Anh Đế năm Nguyên Khang thứ mười lăm, ngày mùa thu nắng sớm, trời còn chưa mọc đã có một thân ảnh bắt đầu luyện võ ở đỉnh núi .

Trong gió lạnh gào thét, bóng áo trắng tự do chuyển động, kiếm khí tung hoành, hàn quang uốn lượn. Dưới ánh sáng mông lung, thân ảnh người ấy như một con ngoạ long đang bay lượn trong không trung, thoả thích vẫy vùng, lại như bông tuyết đầy trời, điên cuồng chuyển động .

Ánh bình minh vừa lên, sương mù cũng dần tản mất, bóng người ấy đột nhiên dừng lại, kiếm khí trong tay đánh ra, hàn quang liền bắn nhanh về hướng bờ hồ phẳng lặng, xé gió xẹt ngang mặt nước, cuốn theo vài giọt lấp lánh rồi đâm thẳng vào thân đại thụ sừng sững, chặt đứt những nhánh cây chắn đường làm chúng rơi xuống xào xạc.

Khánh Nhiễm thu kiếm , lặng người nhìn ánh mặt trời đang dần dâng lên phương xa. Đã gần mười một năm rồi , ngày ngày nàng đều cố gắng luyện võ đến không có điểm dừng, bất chấp mưa gió bão bùng, bất chấp cả trời lạnh gió tuyết, rốt cuộc cũng kết thúc rồi sao…

Nàng chậm rãi bước đến vách đá ngồi xuống, nhìn những dãy núi mênh mông dưới chân Vân Đãng sơn, cảnh vật đều đang chìm trong giấc mộng, nơi xa xa, sương trắng nối nhau mờ ảo. Kim quang đã dâng lên bầu trời, nhưng thiên địa hết thảy vẫn mông lung mơ hồ, làm cho người ta cảm thấy có chút bối rối không chân thật.

Ánh nắng nhẹ nhàng khẽ phủ lên bờ mi nàng, khiến nó run run trong gió. Nàng ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay, trong suốt mười một năm, dù chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng không hiểu sao, hôm nay nàng lại cảm thấy bi ai đến vậy, hốc mắt ướt át, một hàng lệ nóng hổi đã yên lặng chảy xuống từ bao giờ.

Nước mắt trong suốt ánh lên lấp lánh dưới nắng mặt trời, lăn dọc đến cằm tụ lại rồi nhẹ nhàng rớt xuống, không còn thấy nữa. Nàng đưa tay gạt mạnh nước mắt, cắn môi dứt khoát đứng dậy.

Nắng đã lên bao phủ cả một vùng mây núi, Khánh Nhiễm ngẩng cao đầu nhìn một mảnh trời xanh thẳm, nói mấy câu thì thào khe khẽ.

“Mười một năm. . . Rốt cuộc, đã không cần nhịn nữa rồi. . .”

Nàng cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm ánh bạc sáng loà trong ánh nắng, nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong mắt chỉ còn cứng rắn cùng kiên định:“Liễm Sát… chúng ta xuống núi thôi!” Nàng dứt lời, liền thẳng tắp đi nhanh xuống sơn đạo.

Mùa thu trên đỉnh núi thường có chút giá lạnh, nàng vừa tập luyện cật lực, một thân người đã ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua cảm thấy lạnh buốt, cuốn theo hơi thở nàng tạo thành một màn sương trắng. Khánh Nhiễm không để ý, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đã thoát khỏi đỉnh núi, ánh nắng dần toả sáng khắp nơi, chiếu vào đáy mắt tạo thành hai ngọn lửa nhỏ. Tâm tình của nàng theo nắng sớm mà tốt lên không ít, nàng khẽ hít sâu một hơi, nhanh chóng theo sơn đạo đi xuống.

Nắng đã lên, thôn xóm dưới chân núi lại vẫn chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh mà an lành, gió khẽ vờn quanh cuốn theo không khí tươi mát dưới ánh mặt trời. Những cây cổ thụ ở đây đã hơn ngàn năm tuổi, tuy là mùa thu, nhưng cây lá vẫn xanh biếc tươi tốt, cành lá xum xuê phủ kín những mái nhà, đôi khi gió mạnh thổi qua, làm những táng cây rung động, những gian nhà tranh như ẩn như hiện trong cành lá xanh biếc. Khánh Nhiễm bất giác cười, mười một năm rồi, nàng đã sống ở cái thôn nhỏ bình dị này trong suốt mười một năm. . .

Năm ấy sau khi bái biệt Tứ lang, nàng có nhớ tới một nơi mà phụ thân từng nói qua. Vân Đãng sơn, biên cảnh Chiến quốc và Tinh quốc, có một vị lão giả tự xưng là Hoàng Thạch lão quái, không ai biết được tên thật của ông là gì, cũng không ai biết ông xuất thân từ đâu, chỉ biết ông ta là một lão giả tinh thông mọi thứ, từ thiên văn địa lý, văn thao vũ lược đến cả kì hoàng y đạo. Chỉ là người này tính cách có hơi cổ quái, trong đời chưa từng chịu thu nhận đệ tử.

Phụ thân nàng cũng từng nói qua, lúc người còn trẻ muốn bái phỏng Hoàng Thạch lão giả làm sư phụ, người không ngại ngàn dặm xa xôi đến Vân Đãng sơn tầm sư học đạo, nhưng tìm kiếm suốt mấy ngày, hỏi khắp mọi nơi vẫn không thể gặp được hắn, người chỉ có thể ôm hận mà quay về.

Khánh Nhiễm nhớ tới việc này, cầu may một đường từ Thước Ca thành tới Vân Đãng sơn, không biết là duyên phận hay là thiên ý, ngày đầu tiên nàng đến Vân Đãng sơn, đã may mắn gặp được Hoàng Thạch lão quái.

Lão nhân gia không như lời người ta hay đồn đãi, chẳng có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, cũng chẳng thấy siêu tục bất phàm gì, nhìn qua cũng chỉ giống một lão nông dân bình thường, người gầy trơ xương, sắc mặt lại xanh xao vàng vọt.

Khánh Nhiễm còn nhớ, lần đầu gặp mặt ông, chính là lúc ông đang ngồi phơi nắng giữa đường, vừa vặn thời điểm đó lại có một con độc xà bò qua, trườn lên đùi ông phập một ngụm. Khánh Nhiễm kinh hô một tiếng, chạy nhanh qua nhìn, nhưng lại thấy lão bá không có phản ứng gì, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng mở. Nàng cảm thấy lo lắng, lại không đành lòng trơ mắt nhìn một ông lão chịu chết, vì thế liền xé mở ống quần ông, mặc kệ đôi chân bùn đất dơ bẩn, gục xuống hút sạch máu ra. Nàng giúp lão bá hút máu độc, còn chính mình lại ngất đi.

Lúc nàng tỉnh lại đã không biết đến thôn nhỏ này từ lúc nào, lão bá kia cũng chưa từng xưng là Hoàng Thạch lão quái, chỉ có mỗi ngày dạy nàng tập võ, thỉnh thoảng chỉ điểm chút binh thư, đủ loại sách thuốc đều đem đến cho nàng tự xem. Lão nhân rất ít nói chuyện, thanh âm hơi khàn khàn khó nghe, nhưng nếu nàng có gì không hiểu, ông liền cẩn thận giảng giải cho nàng hiểu mới thôi. Ngày ngày ông ấy đều sống như một lão bá làm ruộng bình thường, sáng sớm ra đồng làm việc, chiều tối trở về dọn dẹp nấu cơm.

Khánh Nhiễm cũng không nói nhiều, mỗi ngày trừ bỏ tập võ đọc sách, thời gian còn lại nàng đều giúp ông ấy giặt giũ lo việc nhà, ngẫu nhiên cũng tự mình tìm việc để làm, đôi khi xuống núi mua ít vật phẩm. Ngày qua ngày đều bình lặng như vậy, hai người giống như một đôi ông cháu, cùng nương tựa lẫn nhau mà sống, mãi đến sáu năm sau, lão bá đột ngột qua đời.

Ông để lại cho nàng rất nhiều sách, không hề báo trước mà một mình cưỡi hạc lên tiên (*). Khánh Nhiễm thương cảm, nhưng chưa từng rơi lệ. Nàng chỉ im lặng đem lão nhân an táng, sau đó ngày ngày chuyên tâm luyện võ, thời điểm xuất sơn cũng nhiều hơn vài lần. Bởi vì nàng biết, thứ nàng cần chính là tôi luyện, nàng không thể chỉ suốt ngày đơn độc tập võ, nàng phải thực chiến để tích luỹ kinh nghiệm cho bản thân nhiều hơn nữa.

Mỗi lần xuống núi nàng đều tìm võ lâm cao thủ để tỉ thí, đôi khi đụng phải đào phạm quan phủ đang truy nã, nàng cũng nhàn đến độ tự tìm cho mình chút tiền thưởng sống qua ngày. Mười một năm đều trôi qua một cách bình lặng như vậy, nhìn thôn xóm giản dị, nàng không khỏi cảm thấy nhẹ lòng và thoải mái. Nếu không vì cừu hận gia môn, nàng cũng sẽ yên ổn ở đây cả đời, ngày ngày ra đồng làm việc, tối về lại quét tước nấu ăn, cuộc sống êm đềm mà hạnh phúc.

Mơ hồ đã đến chân núi từ lúc nào, cách đó không xa có một tiểu nam hài lưng mang giỏ trúc, vừa đi vừa nhảy chân sáo, ngâm nga cười khẽ. Phía sau có một con chó vàng rất lớn, lúc nhìn thấy nàng thì nó kêu to hai tiếng, chạy đến bên chân Khánh Nhiễm mừng rỡ quẩy đuôi.

Nam hài nghe tiếng sủa, ngẩng đầu thì thấy Khánh Nhiễm đang đặt một bọc to xuống, bên trong là một con thỏ rừng còn tươi nguyên, Đại Hoàng hít hít một chút rồi cắp bao vào miệng, phe phẩy đuôi nhanh như chớp chạy vào cánh rừng. Hắn cũng chạy nhanh tới, cười nói.

“Nhiễm tỷ tỷ, hôm nay xuống núi thật sớm .”

“Ừ, Tểu Lục, chân của gia gia ngươi đã đỡ nhiều chưa ?” Khánh Nhiễm gật đầu hỏi.

“Không sao nữa rồi, gia gia đã có thể xuống giường , nương của ta nói chờ chân của gia gia lành hẳn, sẽ mời tỷ tỷ tới nhà ta ăn cơm, nương còn nói sẽ mua thật nhiều điểm tâm của lão Trương ở Lộ Nha trấn nữa. Đến lúc đó tỷ tỷ nhất định phải tới nha.” Tiểu Lục ngửa đầu cười nói, lúc nói đến điểm tâm, cặp mắt đen nhánh hiện lên vui vẻ hi vọng.

Khánh Nhiễm thấy nụ cười của nam hài dưới ánh mặt trời đơn thuần mà chân thành, trong lòng mềm nhũn, khẽ vuốt ve đầu hắn:“Tỷ tỷ muốn xuống núi làm chút việc, sợ là lâu lắm cũng chưa về được. Đệ nhớ nói lại với thẩm thẩm, chân của gia gia hai tháng nữa mới có thể tháo thạch cao, đừng quên nhé.”

Tiểu Lục ngây người nửa ngày, hai gò má đỏ lên, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khánh Nhiễm có chút ngượng ngùng. Thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, hắn liền ngơ ngẩn gật gật đầu.

Khánh Nhiễm thấy thế liền từ biệt rồi cất bước đi tiếp. Tiểu Lục nhìn thân ảnh của nàng, thầm nghĩ Nhiễm tỷ tỷ hôm nay thực hiền lành. Hắn rất thích tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa xinh lại vừa tốt bụng. Nhưng mà hắn không dám hồ nháo với tỷ tỷ, tuy tỷ ấy luôn đối đãi hoà nhã với mọi người xung quanh, nhưng lại ít cười lắm, hắn cảm thấy, tỷ tỷ không giống ai trong làng cả, nàng giống như. . . giống như tiên nữ vậy.

Hôm nay tỷ tỷ xoa đầu hắn rồi, thật tốt. . . Đợi chút, mới vừa rồi tỷ tỷ nói cái gì? Xuống núi làm chút việc, lâu lắm cũng chưa về ?

Hắn thế này mới hoảng thần, liền chạy nhanh đuổi theo, nhìn thấy thân ảnh mờ mờ của Khánh Nhiễm cuối con đường liền hô lớn:“Nhiễm tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Đi rất lâu sao?”

Khánh Nhiễm quay đầu, thấy vẻ mặt của Tiểu Lục lo lắng, không khỏi cảm thấy ấm áp, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười nhu hoà:“Tỷ tỷ trở về sẽ mang hoa quế cao ở kinh thành cho ngươi.”

Nàng dứt lời rồi nhẹ nhàng vẫy tay, quay đầu cất bước đi, thân ảnh dần biến mất trên con đường núi.

Tiểu Lục nghe được hoa quế cao ở kinh thành, chẳng những không vui vẻ mà ngược lại còn nhíu mày, trên mặt hắn buồn rười rượi, nửa ngày mới lẩm bẩm thì thào :“Nương nói Nhiễm tỷ tỷ không phải là người ở nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi , nguyên lai không phải là gạt Tiểu Lục. . .”

Khánh Nhiễm trở lại trong thôn, một đường cùng các hương thân chào hỏi, đến một cửa gỗ ở cuối ngõ thì dừng lại, nàng đẩy ra cửa viện, rảo bước tiến vào sân. Nàng đem mấy túi món ăn thôn quê phía sau lưng đặt lên bàn đá nhỏ, rồi cầm một ít đi vào nhà, lúc trở ra thì một tay cầm hộp thức ăn, tay kia lại cầm bình rượu.

Nàng bước ra sân, khẽ lấy đà phóng vọt lên, nhẹ nhàng lướt gió như một cánh chim xẹt ngang bầu trời, một lúc đã đến vách đá sau sườn núi.

Trên vách đá có mấy cây tùng cao lớn, sâu bên trong mơ hồ hiện ra một mộ phần, nàng chậm rãi cất bước tiến lên. Nàng chỉ nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống, nàng đem từng món trong hộp thức ăn bày xung quanh ngôi mộ.

Khánh Nhiễm mở vò rượu , hương rượu nồng ấm nhẹ nhàng vờn trong không khí, nàng cười khẽ thì thào nói:“Sư phụ, là Liệt Thuỷ Nhưỡng * mà người thích nhất đây, mấy món này cũng là những thứ mà sinh tiền, sư phụ người thích đó .”

Liệt Thuỷ Nhưỡng : loại rượu được ủ kĩ trong băng tuyết

Nàng khẽ ngừng, ngẩn ngơ một chút mới nói tiếp:“Sư phụ, đồ nhi phải đi rồi. Đây có thể là lần cuối cùng con được đến thăm người , rượu này, đồ nhi xin kính sư phụ.”

Nàng dứt lời, liền giơ cổ tay lên, đem bát rượu rải trước bia mộ, bát còn lại thì tự mình ngẩng đầu, một hơi cạn sạch .

Rượu mạnh vào miệng đốt cháy cả yết hầu, hai má Khánh Nhiễm đỏ bừng, gương mặt vốn lạnh lùng giờ phút cũng có vài phần yêu kiều của thiếu nữ.

Nàng đem vò rượu tùy tay bỏ xuống vách núi, lại liếc mắt nhìn bia mộ đơn độc không có đề tên viết chữ, thả người phóng lên, quay đầu bay nhanh theo con đường núi chằng chịt.

Về nhà, nàng liền trực tiếp tiến vào buồng trong, cầm lấy tay nải sớm đã chuẩn bị để trên giường, với tay lấy cây cầm đã bọc kĩ, sau đó buộc nón lên đầu, lụa mỏng che khuất tầm mắt. Khánh Nhiễm quay đầu nhìn lại căn phòng nhỏ mình đã ở suốt mười một năm, giờ phút này không biết là vui hay là buồn.

Ánh mắt nàng khẽ đảo qua vách tường phía Bắc, trên đó rõ ràng có một bức bình phong bằng gỗ rất dày, mặt trước dùng đao khoét sâu một chữ “Nhẫn” . Mắt nàng khẽ run lên, nàng nhìn thật lâu vào con chữ đó. Lúc nàng mới tới đây, phải mất tới ba ngày nàng mới khoét được tấm gỗ dày nặng đó, ngày qua ngày cũng nhờ chữ “Nhẫn” mới có thể bình tĩnh trưởng thành tới hiện nay.

Nhìn thấy nó, mười một năm khổ luyện cũng đã hoá thành giấc mộng. Tay áo khẽ vung, chỉ nghe đùng một tiếng, bức bình phong dày nặng kia liền ầm ầm ngã xuống, nện mạnh xuống nền đất, chữ “Nhẫn” kia cũng đã vỡ thành hai mảnh.

Khánh Nhiễm cười lạnh giá: “Ẩn nhẫn quá lâu, không cần “nhẫn” nữa.”

Nàng cất bước, dứt khoát rời đi, ra sân liền thả mình bay vút vào tầng tầng rừng núi. Thôn nhỏ yên bình cùng mảnh rừng già đã không còn thấy nữa, trong không trung chỉ có vài hạt nước lấp lánh bay ngược ra sau, theo tiếng hít sâu của nàng mà dần tan theo cơn gió.

Ánh mặt trời ngày thêm mạnh mẽ, trong lòng nàng cũng càng thêm kiên định, sự kiên định như một mầm cây đẹp đẽ, được ánh sáng chiếu rọi sẽ liền thức tỉnh, ngày ngày cố gắng để vươn lên, rồi dần dần, trưởng thành và lan toả. . .
Bình Luận (0)
Comment