Vân Khuynh Thiên Khuyết

Vân Khuynh Thiên Khuyết

Tác Giả:

Tố Tố Tuyết

Trạng Thái:

Đang Cập Nhật

Lượt Xem:

457

Theo Dõi:

0

Bình Chọn:

0/5 - 0 Lượt

Đọc Từ Đầu
Thể loại: Cổ đại, xuyên không, nữ cường, nữ cải nam trang, HE 
Độ dài: 3 quyển
Edit: Stephanie Trang, Thiên Di
Beta: Bạch Liên

Câu chuyện làm mọi người nghĩ đến một nữ tử bình thường, nhiều lần trải qua kiếp nạn, cuối cùng trở thành một nữ soái truyền kỳ.
Nhưng một nữ tử làm thế nào có thể gia nhập tướng lĩnh còn lưu danh sử sách. Câu chuyện về một đời một kiếp một đôi nhân.

Lang yên, mã đề, đao nhận đảo quyển.
Huyết nhiễm, hoàng sa, phong xuy sa tịnh.
Ti bạch khỏa trụ đao nhận, mỹ nhân nhất tiếu tá giáp
*Khói động, vó ngựa, lưỡi đao uốn lượn.
Máu nhuộm, cát vàng, gió thổi cát trôi.
Tơ lụa bao lấy lưỡi đao, mỹ nhân khẽ cười cởi áo giáp.*

Kiếp trước bị phụ mẫu chán ghét mà vứt bỏ, kiếp này, một hồi đại hoạ đã thiêu huỷ đi tình cảm của nàng. Kiếm sắc vung lên, tóc đen liền đứt, từ nay về sau nguyện ẩn giấu nét hồng, cùng quốc gia đối nghịch.

Nữ nhân một mình nuôi ước vọng, vó ngựa phi nhanh vang trong đêm tối. Dấn thân vào quân doanh, nàng hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Dù là lấy thân nam nhi, nàng vẫn muốn nắm giữ binh phù trong tay áo.

Một thân áo vải xanh thẵm ở giữa chiến trường đẫm máu khiến Yến Hề Ngân kinh hãi.

Tiểu binh này tên gọi Dịch Thanh, ở trong khói lửa chiến tranh cát bay mịt mù, hắn lại dám cướp đoạt chiến mã của chủ soái! Quả thật đáng chết!

“Nha đầu, ta muốn nói với ngươi, cả đời này ta sẽ chúc phúc cho ngươi, nhưng sẽ không buông tay. Ngươi không cần phải nhớ ta, chỉ cần biết, cả đời này nếu ngươi muốn điều gì ta liền sẽ cho ngươi. Tinh Quốc vĩnh viễn là quê hương của ngươi, là hậu thuẫn của ngươi.”

Lần đầu nhìn thấy nàng cũng là lúc bọn họ binh khí gặp nhau, đối đầu gay gắt.

Địch Táp quan sát người nam tử trước mắt với đôi mắt đỏ rực màu máu, phẫn nộ giương cung. Tên nam tử này chính là Dịch Thanh dùng bát trân trận đánh bại mấy vạn quân của hắn? Hôm nay chính là ngày chết của hắn!

“Nàng hận ta, nhưng ta lại không kiềm chế được mà yêu nàng. Tiên sinh, ngài nói đúng. Nàng cần chính là mạng của ta! Nhưng ta đã vì nàng mà điên dại, nếu nàng cần, ta cũng sẽ đồng ý.”

Trên đường phố náo nhiệt, Lận Kỳ Mặc tựa mình vào lan can, dáng vẻ ảm đạm, tâm trạng bức rức.

Tay áo trắng khẽ vung lên, một ly rượu thanh vẩy xuống trước cửa sổ. Lầu hoa huyên áo ồn ào, không hề làm hắn quan tâm, nhưng một tay áo khẽ vung kia lại làm cho hắn giật mình.

“Trong thời buổi loạn lạc, đạo đức nhân nghĩa gần như đã không còn rõ ràng, mạng sống quá ư thấp kém, ai đúng ai sai, ai phải ai trái…Yêu hận tình thù, lưng mang gông xiềng của chiến tranh, nặng nề làm cho con người ta ngạt thở. Cuộc sống chân thực mới là quan trọng, nếu như ngươi không muốn Anh Đế chết, vậy hãy giao cho ta, để cho ta làm! Tứ Lang tình nguyện, chỉ cần Nhiễm nhi có thể sống vui vẻ.”

Trên thiền điện cao cao, hắn chậm rãi nói, làm cho Phượng Anh âm thầm thở dài.

Lời nói thông suốt, dáng vẻ thanh tao nhã nhặn, tay áo bay tán loạn, đây chính là người tài mà Tinh Quốc vừa mới chiêu nạp đây sao? Phong thái thanh nhã, dáng vẻ nhẹ nhàng, võ nghệ sắc bén, thú vị!

“Nhiễm Nhiễm, Phượng Anh ta không chịu được sự uy hiếp của người khác, cũng không chịu nổi khi bị một bóng hình vây hãm…Ngươi đầu độc ta đến thế này, ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào? Có lẽ là ta nên giết ngươi…”
Danh Sách Chương
Bình Luận (0)
Nội Dung Bình Luận