Vân Khuynh Thiên Khuyết

Chương 44

Khánh Nhiễm giẫm lên thảm đỏ chậm rãi tiến về vũ đài, đèn ngọc lưu ly thắp sáng cả đại điện như ban ngày, tà áo đỏ bay tán loạn trong gió, dải lụa mềm khoát lên hai cánh tay, ôm trọn qua vòng eo mảnh khảnh, nhẹ bay trong đêm như đang khiêu vũ.

Tà áo của nàng nhiễm qua bụi đèn, ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.Tay áo dài bao bọc qua cổ cầm, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, huyền cầm trong tay đen bóng .

Nàng không cúi đầu như những vũ nữ khác, luôn ngẩng cao đầu, thẳng lưng bước đi, lông mi dày đậm run run theo mỗi bước chuyển động, ánh mắt sáng trong như sao, tà váy nối thành đường dài phía sau, ngọc bội trong suốt.

Nàng đến bàn gỗ dài trên đài thì dừng lại, chậm rãi đem huyền cầm buông xuống, vén váy ngồi, tà váy rộng lớn cuộn tròn dưới ánh đèn, tư thái rất tao nhã .

Theo mỗi bước đi của nàng, không hiểu sao trong lòng Phượng Anh như có từng nhịp trống gõ vào, bàn tay đang cầm chung rượu hơi khựng lại. Nữ tử này rất xinh đẹp, thậm chí có thể gọi là hoàn mỹ, nhưng mỹ nhân hắn đã gặp qua rất nhiều , mà chính mình cũng chẳng phải là người ham mê sắc đẹp.

Chỉ là, khí chất nàng quá sắc sảo, giống như một đóa hoa cúc tím đang nở rộ trong đêm thu, hương thơm không quá mức nồng nàn, nhưng dưới màu sắc rực rỡ của đoá hoa, lại có thể ngưng tụ không đánh mất sự sống động vốn có của nó, cảm giác hoa lệ nhưng cũng không kém đi mấy phần đẹp đẽ.

Lận Kì Mặc vốn đang cười cợt, nhưng lúc ánh mắt chạm tới nữ tử đang bước tới, tươi cười trên mặt hắn có chút đình trệ, ánh mắt khẽ loé lên, không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác quen thuộc. Hắn nâng chén khẽ nhấp một ngụm, trong đầu hiện lên một bài thơ.

“Thế nhân ái giai sắc, linh quân xan lạc anh.

Mặc y lâm hạ khứ, tiêu trí canh thê thanh.”

*Người đời yêu giai nhân, đều thưởng thức nụ hoa vừa hé.

Áo đen rời nơi ở ẩn, xinh đẹp càng thêm lạnh lùng.*

Yến Hề Ngân sửng sốt, híp mắt nhìn biểu tình của Phượng Anh, trong mắt bắt đầu có chút suy nghĩ khó hiểu. Hai mày Địch Táp cũng khoá lại, nhìn đám quan lại đang bày ra vẻ mặt háo sắc, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, khinh thường không nhìn đến bọn họ nữa.

Trong biểu tình khác nhau của mọi người, Khánh Nhiễm đã ngay ngắn chuẩn bị, bàn tay trắng mịn như ngọc vươn ra từ tay áo đỏ, phát sáng dưới ánh đèn lưu ly, mười ngón nhẹ nhàng phủ xuống cổ cầm đen nhánh.

Áo váy đỏ thẩm hoà cùng sắc đàn, ngón trỏ nhẹ gẩy, từng ngón tay bắt đầu uốn lượn, tay trái ấn dây đàn, tay phải lướt nhanh trên mặt dây, một đoạn âm luật chậm rãi chảy ra như dòng nước.

Tâm trạng mỗi người bỗng dưng thoải mái hơn rất nhiều, từ âm thanh trong trẻo chảy ra từ ngón tay nàng, họ cảm giác như được đưa đến vùng đất khác .

Nhưng ngay khắc tiếng đàn vang lên, Phượng Anh lại chau mày, hắn khẽ a một tiếng mà người khác không nghe được .

Thanh âm của hắn rất nhỏ, chỉ bật nhẹ từ yết hầu, nhưng Lận Kì Mặc ngồi bên cạnh lại nghe rất rõ ràng, đồng tử hắn cũng khẽ nheo lại, tập trung nhìn kĩ vào mười ngón tay đang lướt nhẹ trên huyền cầm.

Hai người không có chú ý tới, khi tiếng đàn vừa cất lên, bàn tay đang đùa nghịch chén ngọc xanh của Yến Hề Ngân đã khẽ khựng lại mấy phần.

Khánh Nhiễm đàn một khúc Bình sa lạc nhạn*, làn điệu du dương lưu loát, đàn nhạn như ẩn như hiện vẫy cánh bay qua, đàn nhạn bay vút đến tận trời, rồi đột ngột xoay mình chao nghiêng, thưởng thức tất cả mọi cảnh tượng vui buồn của trần thế.

Trong lúc Khánh Nhiễm đàn, đôi mắt cũng không dừng trên huyền cầm, nàng khẽ liếc mắt nhìn quanh, tạo ra sóng mắt phong tình đảo quanh cả đại điện, chỉ là khi ánh mắt như vô tình lướt qua, nàng đã nhớ kĩ mọi tình cảnh xung quanh.

Nàng âm thầm chú ý đến chỗ ngồi của Địch Táp, ngón tay nhấn mạnh, tiếng đàn đột ngột vút cao.

Đàn nhạn chao liệng rồi tụ cùng một chỗ, kinh hãi vẫy cánh rời đi, làn điệu sau cao hơn làn điệu trước, trập trùng dồn dập, đẩy trái tim người ta theo cánh nhạn dựng thẳng, đúng lúc này, nàng đột ngột ngẩng đầu, trừng thẳng về hướng Chiến Anh Đế đang ngồi cao trên điện.

Làn điệu bất ngờ dâng lên cao ngất, nàng ôm cầm phóng người vọt lên, thân ảnh chuyển động giữa không trung, bàn tay mạnh mẽ xuất ra liên tiếp, tiếng kim loại thanh thuý vang trong đại điện, một trận ám khí theo gió gào thét phóng ra từ cổ cầm, bức thẳng về hướng Chiến Anh Đế.

“Địch Nhung Đức, để mạng lại đây!”

Thanh âm lạnh lẽo theo ám khí xé gió lướt đi. Ám khí trùng điệp như một loạt sao băng, ánh xanh này nối tiếp ánh xanh khác bay thẳng đến trước mặt Chiến Anh Đế. Hiển nhiên vừa nhanh vừa độc .

Hết thảy phát sinh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, hàn khí đã gào thét tiếp cận Anh Đế.

Anh Đế trừng lớn hai mắt kinh hô ra tiếng, trực giác liền kéo thái giám đang đứng phụ cận bên long ỷ qua, một tiếng hét thảm truyền đến, thái giám kia đã thẳng tắp ngã xuống người hắn. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, một loạt tiếng xé gió lại tiếp tục lao đến, hắn kinh sợ mở to mắt nhìn ám khí sắp đánh đến người mình.

Giờ phút này, cái bóng đỏ thẩm trong không trung như ác quỷ chốn Tu la đoạt mạng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên gương mặt xanh xám, hắn không thể chú ý tới thể diện nữa, lại nắm thái giám lúc nãy chắn ở trước người, tia sáng lao vút đến cắm sâu vào cổ thái giám kia, mạnh mẽ xuyên thấu nhìn rõ được đầu ngọn, hắn sợ tới mức hô to một tiếng, ngã sang một hướng bên long ỷ tìm chỗ trốn tránh, chật vật không sao chịu nổi.

Nhưng ác mộng dường như còn chưa chấm dứt, trong nháy mắt, một loạt ám khí lại thẳng tắp bay đến, bức thẳng về hướng hai tròng mắt điên cuồng gào thét. Nữ tử dường như đã sớm đoán được hướng hắn lẩn trốn, hàn khí mạnh mẽ bắn ra, mắt thấy đã không còn cơ hội né tránh, hắn chỉ có thể hoảng sợ trừng lớn hai mắt, biểu tình trên mặt vặn vẹo, xanh xám tái nhợt, đôi mắt vằn tia máu nhìn trận ám khí càng ngày càng phóng to.

Ngay khắc hàn khí sắp bức đến trước mặt, một tiếng ma sát thanh thuý vang lên, ám khí kia đột ngột chuyển hướng, từ đỉnh đầu hắn bay sượt qua, một tia thẳng tắp cắm vào long ỷ, một tia đâm thẳng vào mi tâm của Lương An.

Lương An còn chưa kịp kinh hô, gương mặt đã tái nhợt như một ngôi sao chợt tắt, hai mắt trợn trừng, rồi thẳng tắp đổ về phía trước, lăn xuống ngự đài. Lúc này Khánh Nhiễm đã giao đấu một màn với Địch Táp, trong đại điện ai nấy đều kinh hô.

Mồ hôi lạnh của Anh Đế tuôn dày đặc, trong lòng hắn hoảng sợ, trợn mắt nhìn Lương An đang lăn xuống, luống cuống tựa vào long ỷ đứng dậy, lúc này lão tướng quân Dịch Thương đã nhanh chóng nhảy lên ngự đài, chắn trước người hắn.

“Mau! Hộ giá! Hộ giá!”

Ngự tiền thị vệ chợt bừng tỉnh, vội vàng chạy lên đài hất tên thái giám đã chết trên chân Chiến Anh Đế ra, người hầu cũng mau chóng đỡ hắn bước xuống ngự đài. Chiến Anh Đế lảo đảo được dìu vào bên trong, lúc vừa bước xuống cầu thang, đột nhiên hắn cảm thấy mất mặt, liền giận dữ xoay lại hét to một tiếng.

“Lưu người sống lại cho trẫm!”

Lận Kì Mặc nghe vậy thì chỉ nhíu mày cười, ánh mắt càng thêm chăm chú, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đỏ thẩm trong đại điện. Hắn dùng dư quang nhìn về phía chúng đại thần đang tìm chỗ trốn, càng cười vui vẻ, có cảm giác sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ, chính là trong nháy mắt, tươi cười trên mặt lại sinh ra một tia khẩn trương mà chính hắn cũng không biết.

Ánh mắt Phượng Anh cũng đuổi theo Khánh Nhiễm, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra là hứng thú hay nhàm chán, chỉ là bàn tay đã bất giác nắm lại thật chặt. Nhìn đám quan lại đang khiếp sợ tìm chỗ trốn, hắn không khỏi nhếch khoé môi, mơ hồ có chút trào phúng, Chiến quốc. . .Hừ, vận số sợ là đã hết!

Yến Hề Ngân mím môi nhìn theo nữ tử áo đỏ, nghi ngờ trong đáy mắt càng sâu hơn vài phần.

Bàn đặt cầm của Khánh Nhiễm cách long ỷ rất xa, lại một nơi cao một nơi thấp, việc hành động sẽ cực kì khó khăn, thế nên Khánh Nhiễm đã nghĩ đến chuyện đem ám khí đặt trong thân đàn.

Nàng muốn mượn lực từ cơ quan của huyền cầm phóng ra ám khí, rót nội lực vào dây đàn, tia ám khí xuất ra sẽ lạnh đến thấu xương, vốn tưởng rằng chỉ cần ba chiêu liền có thể đoạt được tính mạng của lão tặc, không ngờ khi chiêu cuối cùng sắp thành công lại có người nhảy ra hoá giải, cứu cho lão tặc kia một mạng.

Nàng đang muốn tìm chỗ lợi khí kia bay ra, Địch Táp đã phi thân nhảy đến. Hai mắt Khánh Nhiễm trong nháy mắt rực lửa, sắc bén bắn thẳng về phía Địch Táp. Cổ cầm trong tay phóng ra, theo tiếng lôi minh xoay tròn đánh tới người hắn.

Địch Táp đón nhận con ngươi hận thù của Khánh Nhiễm, bất giác cảm thấy rét buốt như có gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, đỉnh băng vỡ vụn, từ trên cao lạnh lẽo đổ ầm xuống. Hắn hơi sửng sốt, nhưng chỉ trong một khắc, cây cổ cầm đã phi về đến trước người, đàn còn chưa cận kề, gió lạnh đã mạnh mẽ gào thét, Địch Táp không ngờ một nữ tử lại có võ công cao cường như vậy, thực chất không hề thua kém mình, hắn thầm mắng tại sao lúc nãy lại thất thần?

Hắn biết lúc này không thể cố chấp suy nghĩ, trong không trung liền xoay mình né tránh, cổ cầm xé gió bay sượt qua đỉnh đầu, bùm một tiếng đánh thẳng vào trụ cột khắc rồng, trăm ngàn mảnh gỗ bay tứ tung. Một vài đại thần không kịp né tránh, bị mảnh gỗ đâm vào người, kêu thảm không ngừng.

Hai mắt Địch Táp lạnh lẽo hơn, dưới chân đá liên hoàn, phi thân đánh về phía Khánh Nhiễm, song chưởng vội vàng đánh ra, thẳng bức đến trước ngực nàng, hai huyệt chỉ có chết.

Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nàng không chút sợ hãi xoay nhanh thắt lưng, điều chỉnh thân mình tránh thoát hai chưởng kình phong, cổ tay trầm xuống, một chưởng đánh thẳng tới chân phải Địch Táp.

Địch Táp bỗng nhiên xoay tròn, thân ảnh trong không trung nhẹ nhàng dịch chuyển,bay nhanh đến đạp lên trụ gỗ son, lượn mình một vòng, xoay ngược trở lại, giống như đôi cánh bay vút đến tận trời, đánh đến hướng Khánh Nhiễm đang muốn lao ra cửa điện.

Đèn chiếu rực rỡ, hai bóng áo đỏ lần lượt thay đổi lượn vòng, mạnh mẽ dữ dội như cánh hạc cắt ngang bầu trời, lại uyển chuyển nhẹ nhàng như ánh sao nơi hoang dã. Chưởng phong của Địch Táp lỗi lạc sắc bén, uy thế mười phần, chiêu thức của Khánh Nhiễm lại sạch sẽ nhẹ nhàng, bồng bềnh như mây, trong chốc lát hai người đã tiếp qua mấy mươi chiêu.

Đột nhiên, một thanh âm cắt ngang bầu không khí căng thẳng:“Thất hoàng tử, tiếp lấy.”

Một đạo kim quang lướt qua đại điện, tiếng vang uy trầm truyền đến, Khánh Nhiễm cả kinh, là kim luân của Địch Táp!

Nàng xoay mình trở lại, chính lúc Địch Táp tiếp được kim luân thả người phóng xuống đất, kim quang loé ra từ hai tay, chớp hiện hai cỗ kim luân thật lớn. Song luân mỗi bên có năm răng cưa, từng cái đều sắc nhọn, dưới ánh đèn rực rỡ loé ra ánh sáng dữ tợn.

Nhất thời Khánh Nhiễm cảm thấy căng thẳng, đồng tử co rút rất nhanh, Địch Táp bất ngờ vươn tay phải, kim luân trong tay gào thét phóng ra, bức thẳng về phía mi tâm của Khánh Nhiễm!

——————————-

Bình sa lạc nhạn: thời Minh triều còn có tên là Lạc nhạn bình sa, khúc điệu du dương, dìu dập, trong tiếng đàn có tiếng nhạn. Miêu tả chim nhạn đáp xuống giữa không trung, ngoái đầu ngắm cảnh. Một cổ nhạc trong “ Trung Quốc cổ điển Thập đại danh khúc”. Đây là một bản nhạc rất nổi tiếng, có bản dịch thơ như sau:

“Sơn như triển dực thủy lưu yên, bách lý giang thanh tả đại xuyên.

Mãng mãng lữ đồ thiên lĩnh việt, diêu diêu hồi nhạn nhất phong thuyên.

Truy ngư hí lãng đinh sa hội, liệt trận ma nham thạch kính diên.

Thất thập nhị phong thiên địa khoát, ly cung thủ yến bất tu nam.”

*Núi mở ra dòng nước mây khói, tiếng sông trải dài trăm dặm tạo ra không gian rộng lớn.

Hành trình đằng đẵng, vượt qua cả ngàn mảnh rừng, cánh nhạn quay trở về, chao lượn qua đỉnh núi cao.

Sóng lớn vờn cá đẩy vào bãi cát, nham thạch dàn trận vuốt ve con đường mòn.

Bảy mươi hai ngọn núi, thiên địa rộng lớn, rời cung vào yến, không thẹn niệm nam mô*
Bình Luận (0)
Comment