Vạn Nhân Mê Tình Yêu Trong Phó Bản

Chương 12

Tạ Cẩn Ca mặt không biểu cảm, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài lớp kính trong suốt. Bị ánh mắt chăm chú của hắn thu hút, nhân ngư bên ngoài hiện ra một nụ cười nhợt nhạt, mang theo chút thỏa nguyện.

Giống đực nhân ngư này có ngũ quan tuấn mỹ đến mức hiếm có. Khi hắn hơi mỉm cười, trong nháy mắt liền tỏa ra một cảm giác ấm áp như gió xuân, trong ánh mắt còn thấp thoáng nét phong độ tao nhã, tựa như quý tộc châu Âu thời Trung cổ.

Nếu nói đối với nhân loại, nhân ngư là một chủng loài vô cùng đặc biệt, thì ngược lại, trong mắt nhân ngư, nhân loại cũng mang một sự hấp dẫn không hề kém.

Dung mạo của Tạ Cẩn Ca, trong thế giới loài người vốn đã quá mức nổi bật. Đặt trước một nhân ngư mỹ lệ tuyệt luân nơi biển sâu, hắn vẫn không hề thua kém.

Giống đực nhân ngư bơi lên phía trước một chút, rồi giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên lớp kính trong suốt, giống như đang chào hỏi Tạ Cẩn Ca.

Tạ Cẩn Ca mím môi, ánh mắt lướt qua đôi mắt lam thẫm trong vắt kia. Đôi mắt phượng lạnh lẽo lóe lên một tia suy tư. Sau một lát, hắn cũng chậm rãi bước lên, tiến gần về phía lớp kính.

Khoảng cách giữa người và nhân ngư càng lúc càng gần.

Hành động của Tạ Cẩn Ca khiến tâm tình nhân ngư rõ ràng tốt lên, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ hơn, xinh đẹp như sóng nước lan tỏa. Chiếc đuôi cá óng ánh khẽ đong đưa, thể hiện sự vui mừng.

So với nhân ngư từng dùng vũ lực đưa Tạ Cẩn Ca xuống biển sâu, nhân ngư trước mắt rõ ràng ôn hòa hơn nhiều. Nhưng Tạ Cẩn Ca sẽ không ngây thơ tin tưởng vào vẻ ngoài đơn thuần, thanh thoát kia mà vội vàng nhận định rằng nhân ngư này vô hại.

Chỉ là, xét từ thái độ của hắn với Tạ Cẩn Ca lúc này, so với kẻ có d*c v*ng chiếm hữu cực mạnh kia, thì con nhân ngư này dường như dễ tiếp xúc hơn đôi chút.

Ánh mắt lam thẳm của nhân ngư chăm chú nhìn hắn, lại một lần nữa giơ tay vỗ nhẹ lên kính. Lần này, sau khi vỗ xong, hắn không rút tay về, mà áp chặt lòng bàn tay lên lớp kính trong suốt.

Tạ Cẩn Ca khẽ nhướng mày, rồi cũng giơ tay lên, cách một tầng thủy tinh, đặt lòng bàn tay lên đúng vị trí đối diện.

Động tác này khiến nụ cười trên gương mặt nhân ngư càng thêm rạng rỡ. Dù cách một lớp ngăn, hắn dường như có thể cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay con người truyền sang.

Khóe môi Tạ Cẩn Ca hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mờ nhạt. Nụ cười tuy nhạt, nhưng lại khiến khuôn mặt vốn quá lạnh lùng của hắn bỗng trở nên mềm mại, đẹp đẽ như băng tuyết đang tan.

Ánh mắt nhân ngư trong nháy mắt lóe lên vẻ kinh diễm. Hắn là người đầu tiên rút tay về, rồi bất ngờ nghiêng người tới gần, áp môi lên đúng chỗ lòng bàn tay Tạ Cẩn Ca vừa đặt – cách một lớp kính trong suốt, hắn khẽ hôn lên đó.

Động tác khiến Tạ Cẩn Ca khựng lại. Sau đó, hắn giả vờ như không có chuyện gì, thu tay về.

Trong lòng hắn đã có tính toán. Có lẽ hắn có thể lợi dụng nhân ngư này để tìm đường trở lại đất liền. Nhưng trước hết, cần phải sửa chữa xong con tàu ngầm này, trước khi giống đực nhân ngư kia xuất hiện trở lại.

Không để ý tới nhân ngư bên ngoài nữa, Tạ Cẩn Ca quay lại chỗ hệ thống động cơ, bắt đầu nối lại các mạch dẫn điện.

Nhân ngư bên ngoài cũng không rời đi, mà kiên nhẫn lặng lẽ ở lại, chiếc đuôi lam khẽ lay động, đôi mắt xanh vẫn chăm chú dõi theo hắn qua lớp kính.

Khoảng mười phút sau, Tạ Cẩn Ca nối xong mạch, thử khởi động. Các chỉ số trên màn hình điều khiển đều hiển thị bình thường. Tảng đá nặng trong lòng hắn rơi xuống một nửa.

Ngay lúc này, nhân ngư bên ngoài lại vỗ vỗ lên lớp kính, như muốn nhắc nhở sự tồn tại của mình.

Tạ Cẩn Ca thoáng suy nghĩ, rồi lấy ra giấy bút từ hòm dụng cụ, bước lại gần cửa kính. Dưới ánh mắt chăm chú của nhân ngư, hắn nhanh chóng vẽ một bức họa: một vùng biển, trong đó có chiếc tàu ngầm, và từ tàu ngầm là một đường mũi tên kéo dài hướng lên mặt nước.

Vẽ xong, hắn giơ giấy lên cho nhân ngư nhìn.

Từ những gì từng thấy trước đó, Tạ Cẩn Ca nhận ra trí tuệ của nhân ngư hẳn rất cao, chắc chắn có thể hiểu được ý đồ mình muốn biểu đạt.

Giờ chỉ còn chờ xem nhân ngư có đồng ý giúp hắn dẫn đường, tìm ra lối nhanh nhất để trở lại mặt biển hay không.

Nhân ngư nhìn chằm chằm vào tờ giấy vài giây, sau đó ngẩng mắt nhìn hắn, đôi mày khẽ chau lại, như đang cân nhắc xem có nên giúp đỡ. Không phải là không hiểu, mà là đang do dự.

Tạ Cẩn Ca lập tức nhận ra, hắn hiểu rõ bản vẽ, nhưng đang suy tính xem có nên hỗ trợ hay không.

Tạ Cẩn Ca không rõ tập tính xã hội của loài nhân ngư. Nếu giống như chế độ quân chủ của con người, thì con nhân ngư từng đưa hắn xuống đây hẳn là kẻ có địa vị tối cao trong tộc. Vậy nhân ngư trước mắt liệu có thể – hay dám – giúp hắn?

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nhân ngư, chờ đợi đáp án.

Vài giây sau, ánh mắt nhân ngư lóe lên một tia cảm xúc khác, rồi khẽ gật đầu.

Nhận được đáp ứng, Tạ Cẩn Ca không hề tỏ ra mừng rỡ. Trong khoảnh khắc, hắn đã kịp bắt được tia thâm ý thoáng hiện trong mắt nhân ngư – ẩn sâu và khó lường.

Như vậy, nhân ngư này cũng không hề đơn giản ôn nhu vô hại như vẻ bề ngoài.

May thay, tàu ngầm được trang bị hệ thống dò sóng sonar tiên tiến, có thể dùng để kiểm tra đường đi do nhân ngư dẫn dắt, xem có chính xác hay không.

Nghĩ vậy, hắn thu dọn giấy bút, ngồi trở lại ghế điều khiển.

Nhân ngư thấy thế, liền bơi lên phía trước vài mét, duy trì khoảng cách nhất định, tỏ vẻ sẵn sàng dẫn đường.

Nhưng tàu ngầm mới đi chưa đầy 50 mét, ánh mắt của nhân ngư dẫn đường bỗng thay đổi, hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang bên phải.

Theo ánh nhìn của hắn, Tạ Cẩn Ca quay sang. Dưới ánh đèn pha tàu ngầm, một thân ảnh mạnh mẽ đang bơi nhanh tới – chính là nhân ngư đã từng bắt hắn xuống đáy biển.

Cơ thể tráng kiện, lồng ngực rắn chắc, mái tóc xanh lam tung bay, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt thâm trầm – đúng là hắn.

Thấy hắn xuất hiện, Tạ Cẩn Ca hơi nheo mắt, tâm tình lập tức sa sút.

Ánh mắt nhân ngư kia lạnh lẽo, gương mặt tuấn mỹ thoáng hiện sát khí. Hắn chỉ nhìn Tạ Cẩn Ca vài giây, rồi lập tức quay sang đối diện với nhân ngư lam phát đang dẫn đường.

Hai nhân ngư nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng, hẳn là đang dùng ngôn ngữ của tộc loài để giao lưu. Tạ Cẩn Ca không nghe hiểu, nhưng qua sắc mặt, có thể đoán được họ đang tranh chấp vì hắn.

Cuối cùng, nhân ngư lam phát kia miễn cưỡng liếc nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy không cam lòng, rồi nhanh chóng rời đi.

Trong đầu Tạ Cẩn Ca thoáng hiện lên ký ức về những khúc ca mỹ diệu từng nghe trên boong tàu. Không biết rốt cuộc ở vùng biển này còn bao nhiêu nhân ngư tồn tại?

Nhìn phản ứng của lam phát nhân ngư, có lẽ nhân ngư từng đưa hắn xuống biển thật sự có uy tín cực cao trong tộc, đúng với suy đoán của hắn.

Sau khi lam phát nhân ngư rời đi, nhân ngư kia lập tức quay lại bên ngoài tàu ngầm. Qua lớp kính trong suốt, ánh mắt hắn và Tạ Cẩn Ca lại một lần nữa chạm nhau.

Cảnh tượng này khiến Tạ Cẩn Ca cảm thấy kỳ dị – giống như vị trí của hai bên đã đảo ngược. Trước kia, hắn đứng ngoài bể kính quan sát nhân ngư. Còn giờ đây, chính hắn mới là kẻ bị giam cầm.

Cảm giác này… thật không dễ chịu chút nào.

Trái ngược với tâm trạng của hắn, nhân ngư lại tỏ ra rất vui vẻ. Nỗi chua xót vì phát hiện nhân loại mình mang về bị một nhân ngư khác chú ý, cùng sự ghen tức bừng lên, đều bị hắn chôn giấu xuống tận đáy lòng.

Trong suy nghĩ của hắn – Tạ Cẩn Ca là của riêng hắn. Chỉ thuộc về hắn. Không một nhân ngư nào khác, kể cả bạn thuở nhỏ, có quyền chạm tới.

“Cẩn Ca, là tồn tại đặc biệt nhất của ta.”

Ý niệm ấy khiến hắn nở một nụ cười nhàn nhạt. Bóng dáng nhân ngư bơi quanh tàu ngầm, đuôi cá lam lấp lánh trong màn nước lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn mang theo tà khí, đẹp đến mức mị hoặc.

Tạ Cẩn Ca biết, bản thân tạm thời được an toàn, nhưng lượng oxy trong tàu ngầm chỉ còn tính bằng thời gian. Hắn không thể cứ mãi bị giam ở đây.

Về mặt sinh lý lẫn tâm lý, điều đó đều không cho phép.

Hắn nhìn ra ngoài, môi mím lại, rồi gằn từng chữ, dùng khẩu hình rõ ràng nói với nhân ngư:

“Ta phải rời khỏi.”

Nhân ngư đọc được khẩu hình, rất nhanh liền hiểu ra. Nhưng thay vì đồng ý, hắn chỉ mỉm cười nhạt, khẽ lắc đầu.

Tạ Cẩn Ca sớm đã đoán được phản ứng này. Hắn không cần sự cho phép của nhân ngư, mà chỉ đơn giản là đang thông báo.

Trước đó, hắn đã xem xét kỹ con tàu ngầm. Đây không phải tàu khảo sát bình thường, mà là loại tàu có thể tác chiến độc lập trong vùng biển sâu – với khả năng tự duy trì, tái cung cấp, hỏa lực cực mạnh, có thể phóng ngư lôi, tên lửa, thậm chí bố trí mìn biển.

Ở dưới đáy đại dương, nhân ngư có thể mạnh hơn bất cứ vũ khí nào của con người. Nhưng chỉ cần có con tàu ngầm này, Tạ Cẩn Ca tin rằng, nếu hắn muốn rời khỏi vùng biển này – tuyệt đối không phải chuyện khó.

Bình Luận (0)
Comment