Khi nhìn rõ ràng người đứng ngoài cửa là ai, sắc mặt Tạ Cẩn Ca dần dần lạnh xuống.
Ngoài cửa là một thanh niên tuấn tú, dáng người cao ráo, thẳng tắp, mái tóc ngắn gọn gàng, mặc quần dài màu đen và đôi giày cùng tông. Cả người hắn tỏa ra cảm giác căng tràn sức sống, tựa như một chú dê trắng nhỏ hoạt bát.
Nhưng đồng thời, khí chất ấy lại giống một thanh kiếm lạnh lẽo chưa tuốt khỏi vỏ — dù đã được che giấu, vẫn không cách nào ngăn được mũi nhọn sắc bén.
Tạ Cẩn Ca vốn không biết “Tô Dã” kia có diện mạo thế nào, nhưng phải công nhận rằng sự dã tính độc đáo nơi người thanh niên này lại vô cùng hợp với cái tên ấy.
Dường như biết Tạ Cẩn Ca đang nhìn mình qua mắt điện tử, thanh niên ngoài cửa nhếch môi cười, rồi giơ tay lên, hướng thẳng vào camera, búng ngón tay tạo thành hình trái tim nhỏ.
Hành động ấy lập tức phá vỡ khí thế nguy hiểm vừa rồi, thay vào đó là sự tùy hứng, tự nhiên, thậm chí có chút… ngốc nghếch.
Trong mắt Tạ Cẩn Ca, quả thực có phần trẻ con.
Hắn thu hồi tầm mắt, định mặc kệ. Nhưng nhân ngư ngoài cửa lại rất hiểu tính hắn, khi thấy Tạ Cẩn Ca chưa xoay người, liền kiên trì bấm chuông lần nữa.
Cuối cùng, người kia thậm chí còn cúi đầu nói vào camera:
“Tiến sĩ Tạ, ta muốn đến… ăn cơm nhờ.”
Ăn cơm nhờ?
Ánh mắt Tạ Cẩn Ca khẽ động. Suy nghĩ vài giây, hắn mở cửa.
Tô Dã lập tức bước vào, vẻ mặt rạng rỡ:
“Ta biết ngay ca ca sẽ cho ta vào mà.”
Tạ Cẩn Ca liếc thấy mu bàn tay hắn, chỗ từng bị ngòi bút đâm thủng vẫn còn vết thương.
“Ngươi không phải nên ở buổi tụ hội thực tập sinh?” – hắn hỏi.
“Không thú vị. Ta bỏ về sớm. Dù sao ta chỉ muốn ở bên ca ca.” – Tô Dã trả lời. Ánh mắt hắn đầu tiên dừng trên cổ tay trắng trẻo lộ ra dưới tay áo sơ mi của Tạ Cẩn Ca, sau đó mới di chuyển xuống tạp dề:
“Ca ca đang nấu món gì ngon sao?”
“Chờ lát nữa chẳng phải sẽ biết.” – giọng nói Tạ Cẩn Ca nhạt nhẽo.
Vốn dĩ hắn định chỉ làm một món đơn giản, nhưng sự xuất hiện của Tô Dã khiến hắn thay đổi. Trong tủ lạnh còn có dưa lưới – loại quả giàu Kali. Hắn nhớ rõ từ nghiên cứu vảy của nhân ngư, phát hiện cơ thể Tô Dã vốn chứa Kali rất cao, trong khi Natri lại thấp.
Nếu ăn thêm dưa lưới nấu canh, hàm lượng Kali càng tăng mạnh. Với người thường, chỉ cần ăn cá nhiều Kali kèm dưa lưới cũng đủ gây mất nước nghiêm trọng. Còn với nhân ngư… hắn muốn thử xem.
“Có cần ta giúp không?” – Tô Dã hỏi.
“Không cần.” – Tạ Cẩn Ca lạnh lùng đáp.
Nhưng khi hắn vào bếp, Tô Dã vẫn lặng lẽ theo sau. Hắn dựa lưng vào khung cửa, chăm chú nhìn Tạ Cẩn Ca cắt dưa lưới thành từng lát trắng mịn, đều đặn, trông như băng ngọc.
Ánh mắt Tô Dã chậm rãi dời lên bàn tay đối phương. Dưới ánh đèn bếp và tia nắng hoàng hôn, bàn tay ấy còn trắng hơn cả dưa lưới, ngón tay thon dài, nhẵn mịn như ngọc.
Trong khoảnh khắc, hắn nảy sinh ý nghĩ muốn cắn xuống, nhìn máu đỏ tươi chảy loang trên nền da trắng tinh.
… Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén.
Ở loài người đã lâu, hắn hiểu rằng không thể quá gấp gáp. Nếu đã chọn ở lại bên cạnh Tạ Cẩn Ca với thân phận thực tập sinh, mọi chuyện phải từ từ.
“Thật không cần ta giúp sao?” – hắn lại hỏi.
Tạ Cẩn Ca không trả lời, im lặng chính là đáp án.
Thế là Tô Dã nhún vai, yên lặng đứng nhìn. Nhưng ánh mắt hắn dính chặt lấy từng đường nét của Tạ Cẩn Ca, từ vòng eo mảnh khảnh trong chiếc sơ mi trắng, đến đường cong đôi chân trong quần tây đen.
Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề.
Nhận ra ánh nhìn như lửa đốt phía sau, Tạ Cẩn Ca nhíu mày, xoay đầu lạnh lùng trừng hắn. Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Dã lập tức rũ mắt, giả vờ vô tội.
“Ngươi ra ngoài chờ đi.” – Tạ Cẩn Ca lạnh giọng.
“… Ta chỉ muốn chờ cùng ngươi.” – giọng Tô Dã khàn thấp hơn, như đang cố kìm nén thứ gì đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau: một bên sắc lạnh như đao, một bên sâu thẳm như biển tối.
Cuối cùng, Tô Dã nhún nhường:
“Ca ca đừng giận, ta ra ngoài đây.”
Không lâu sau, bữa cơm được dọn ra. Tạ Cẩn Ca đặt canh dưa lưới trước mặt đối phương:
“Cái này nấu cho ngươi, uống khi còn nóng.”
Ngữ khí hắn bình thản, nghe chẳng có chút quan tâm nào, thậm chí còn mang vẻ lạnh lẽo.
Tô Dã nhìn bát canh nóng nghi ngút, rồi ngẩng lên cười:
“Nếu đây là ca ca cố ý vì ta làm, ta tự nhiên phải nếm thật kỹ.”
Hắn vụng về múc từng muỗng canh, rồi cầm bát uống từng ngụm lớn. Nhiệt độ canh hẳn trên 80 độ, vậy mà hắn uống thẳng không hề nhăn mặt.
Tạ Cẩn Ca hơi ngạc nhiên. Theo lý thuyết, loài sống ở biển sâu vốn quen với nhiệt độ thấp, phải nhạy cảm với nóng, sao Tô Dã lại uống ngon lành như thế?
“Ngon.” – Tô Dã đặt bát xuống, mỉm cười.
“Vậy uống nhiều vào.” – Tạ Cẩn Ca lạnh lùng đáp.
Trong lòng hắn thầm tính toán: nếu cơ thể chứa quá nhiều Kali, nhân ngư ắt sẽ biến đổi, lộ ra chân thân. Khi ấy, hắn sẽ có bằng chứng ghi lại qua camera giấu kín.
Nhưng Tô Dã vẫn ngồi đối diện, bình thản dùng cơm, không có chút dị thường nào.
Ăn xong, Tạ Cẩn Ca dọn chén đũa. Khi hắn vào bếp, Tô Dã lại lẽo đẽo đi theo, thậm chí còn bước đến sau lưng.
“Ngươi làm gì?” – Tạ Cẩn Ca cảnh giác quay phắt lại.
Tô Dã cười khẽ, chỉ vào vạt áo sơ mi lòi ra khỏi quần:
“Áo của ngươi tuột ra. Ta chỉ muốn giúp sửa lại.”
Nói xong, hắn đưa tay che lên mu bàn tay của Tạ Cẩn Ca.
Bàn tay ấy nóng bỏng, hoàn toàn khác với sự ẩm lạnh của nhân ngư dưới biển.
Tạ Cẩn Ca khẽ run, vội muốn rút về, nhưng Tô Dã lại nắm chặt hơn, rồi bất ngờ nhét vạt áo vào lại cho gọn gàng. Nhân lúc rút tay, hắn còn cố tình lướt móng tay qua hõm eo đối phương.
Một luồng điện rùng mình lan khắp sống lưng Tạ Cẩn Ca.
“Quản hảo chính ngươi.” – hắn lạnh mặt quát.
Tô Dã chỉ cười:
“Tiến sĩ Tạ phòng bị ta quá rồi. Thực ra… ta có thể làm gì ngươi chứ?”
Nói rồi, hắn ghé sát, hơi thở nóng bỏng phả bên tai:
“Thả lỏng đi… ca ca.”
Giọng nói khẽ, thấp, kéo dài, khiến hai chữ “ca ca” nghe như ái ngữ của tình nhân.
Trong khoảnh khắc, Tạ Cẩn Ca hệt như bị mắc kẹt trong lưới, khó thở.
Ngay lúc môi Tô Dã sắp chạm vào tai hắn, Tạ Cẩn Ca bất ngờ giật lấy chén từ máy rửa bát ném sang.
“Ầm!”
Tô Dã né kịp, cười:
“Nguy hiểm quá. Nếu chậm một chút, đầu ta đã nở hoa rồi.”
Tạ Cẩn Ca lạnh lùng:
“Nếu có thể, ta đã đem ngươi đặt lên bàn giải phẫu.”
“Giải phẫu người sống là phạm pháp.” – Tô Dã nhún vai.
“Giải phẫu cá chết thì không.” – hắn đáp, giọng băng lạnh. “Đi ra ngoài.”
Tô Dã cuối cùng đành cười, rời bếp.
Ra phòng khách, hắn bật TV. Khi Tạ Cẩn Ca bước ra, liền thấy nhân ngư kia đang ngồi nghiêm túc xem hoạt hình SpongeBob.
Nghe tiếng bước chân, Tô Dã quay đầu lại, cười:
“Tiến sĩ Tạ, ta vừa chuyển đến nhà bên cạnh. Như vậy ngày ngày có thể cùng ngươi đi tới viện nghiên cứu.”
“Ta vì sao phải đưa ngươi?”
“Vì ta không biết lái xe.” – hắn đáp vô cùng tự nhiên.
Tạ Cẩn Ca thoáng nhìn đồng hồ, đã hơn mười lăm phút kể từ khi hắn uống canh. Sắp tới chắc chắn sẽ có kết quả.
Thời gian trôi chậm. TV phát tiếng, còn ánh mắt Tô Dã thì không rời khỏi Tạ Cẩn Ca lấy một khắc. Trong đồng tử hắn, là sự chiếm hữu ngày càng sâu.
Khoảng mười phút sau, Tô Dã bỗng đứng dậy:
“Tiến sĩ Tạ, ta vừa chuyển đến, còn chút đồ muốn sắp xếp, ta về trước.”
Trên trán hắn rịn mồ hôi, vành tai phiếm đỏ, hệt như đang kìm nén thứ gì đó.
… Là do canh dưa lưới phát huy tác dụng?
Tạ Cẩn Ca lạnh nhạt:
“Bây giờ vẫn còn sớm.”
“Tiến sĩ Tạ… là muốn giữ ta lại sao?” – Tô Dã mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm.
“Nếu ta nói là vậy thì sao?”
“Vậy ta đương nhiên lưu lại.” – hắn đáp, cố tình bỏ chữ “lại chút”.
Nói rồi, hắn tiến tới, ngồi sát bên Tạ Cẩn Ca. Cả chiếc sofa lún xuống, hơi nóng từ cơ thể nhân ngư lan sang, bao trùm lấy Tạ Cẩn Ca.
“Ta thật vui vì ca ca giữ ta lại.” – hắn thì thầm, một tay vòng ra sau lưng ghế, như muốn giam hãm Tạ Cẩn Ca trong vòng tay mình. Hắn thân hình cao lớn, động tác như vậy làm ra, thoạt nhìn giống như đem Tạ Cẩn Ca vòng trọn trong ngực.
Môi hắn kề sát bên môi Tạ Cẩn Ca, giọng nói thấp trầm chậm rãi vang lên:
“Tạ tiến sĩ, có phải ngươi luyến tiếc ta rời đi?”
Lời này thốt ra, đôi mắt hắn sâu thẳm khóa chặt ánh mắt Tạ Cẩn Ca. Trong con ngươi đen nhánh ấy tựa hồ hòa lẫn vô số cảm xúc phức tạp, một tầng u ám hỗn độn không thể dễ dàng nhìn thấu.
Hắn đến từ biển sâu, cũng là đến từ vực thẳm.
Tạ Cẩn Ca khẽ nhíu mày, bị hơi thở nóng rực của nhân ngư phả lên khiến khó chịu, thân thể theo bản năng hơi nghiêng ra sau để kéo giãn khoảng cách quá gần này.
Nhưng vừa khi hắn lùi lại, Tô Dã lại thuận thế tiến lên, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn.
Tạ Cẩn Ca chú ý tới trên trán Tô Dã rịn ra ngày càng nhiều mồ hôi, hô hấp dường như cũng trở nên gấp gáp nặng nề.
Con người khi mất nước nghiêm trọng sẽ choáng ngất, thậm chí sốc phản ứng. Vậy còn nhân ngư thì sao?
Trong khi cảnh giác với những biến hóa dị thường của nhân ngư, trong đầu Tạ Cẩn Ca vẫn không ngừng phân tích.
Tô Dã mở miệng, giọng điệu mang chút ủy khuất:
“Đến lúc này rồi, Tạ tiến sĩ mà còn phân tâm được sao?”
“Ngô… Tạ tiến sĩ, ta hiện tại thấy rất nóng, thân thể cũng trở nên khó chịu… thật sự rất khó chịu…”
Thanh âm của hắn trầm thấp khàn khàn, mang theo sức nén nhẫn, vừa khổ sở vừa khát cầu. Bàn tay hắn nâng lên, muốn chạm vào gương mặt Tạ Cẩn Ca, song lại bị đối phương nghiêng đầu tránh đi.
Chỉ có ngón tay đầu chạm khẽ lên làn da lạnh mịn ấy.
Nhìn thoáng qua bàn tay mình thất bại, ánh mắt Tô Dã càng thêm sâu, nhưng giọng nói lại nhẹ đến nỗi như thì thầm:
“Ca ca, ta thật sự khó chịu, đầu cũng c*ng tr**ng… ngươi biết ta rốt cuộc bị làm sao không?”
Tạ Cẩn Ca lạnh lùng đáp:
“Không biết.”
“Không biết?” Tô Dã khẽ lắc đầu. “Sao có thể? Ngươi làm sao lại không biết được?”
Hắn đột nhiên siết chặt giọng nói, tràn ngập chất vấn:
“Ta biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi sao?”
Tay hắn bất ngờ nắm chặt cằm Tạ Cẩn Ca, lòng bàn tay miết qua làn da trơn bóng nơi cằm, giọng nói khàn đục:
“Ta hiện tại nóng đến phát điên… nếu ta ôm ngươi, có phải sẽ khá hơn không?”
Giọng hắn thấp, nguy hiểm, trong mắt như cuồn cuộn bão tố, phảng phất giây tiếp theo sẽ lao tới, hung hăng hôn cắn Tạ Cẩn Ca.
Tạ Cẩn Ca siết mạnh cổ tay đang nắm cằm mình, lạnh giọng cảnh cáo:
“Buông ra.”
“Không buông.” Tô Dã lắc đầu.
Ngay sau đó, hắn xoay người, cả thân hình bao phủ lấy Tạ Cẩn Ca dưới bóng mình. Một chân hắn đứng vững trên đất, chân còn lại gác hẳn lên ghế sô pha, chắn ngang g*** h** ch*n Tạ Cẩn Ca.
Một bàn tay vẫn giữ cằm đối phương, tay còn lại chống lên lưng ghế, đem người hoàn toàn giam hãm trong ngực mình.
Tư thế bá đạo, cường thế đến mức không để Tạ Cẩn Ca có đường thoát.
Khóe môi hắn nhếch lên, lặp lại:
“Không buông.”
Tạ Cẩn Ca lạnh lùng, từ trong túi quần tây rút ra con dao nhỏ mang từ bếp. Một tay bật mở, lưỡi dao sắc bén kề thẳng vào yết hầu Tô Dã:
“Vậy còn thế này?”
Thanh âm hắn lạnh như băng, không mang một tia chần chừ.
Trước đó để đề phòng, hắn cố ý lấy con dao sắc bén nhất trong bếp đem theo bên người, không ngờ thật sự phải dùng đến lúc này.
Đối diện lưỡi dao nhọn kề sát cổ, Tô Dã không thèm nhìn, ánh mắt vẫn gắt gao tập trung trên mặt Tạ Cẩn Ca, thậm chí còn nhếch môi cười:
“Ca ca, trên người ngươi lúc nào cũng mang theo vật nguy hiểm như vậy.”
“Để phòng chó điên.”
Tô Dã nhướng mày:
“Vậy ca ca có dám đâm xuống không?”
“Ngươi có thể thử xem.” Trong mắt Tạ Cẩn Ca lóe lên sát ý, lời nói tuyệt đối không phải trò đùa.
Ánh mắt quyết tuyệt ấy khiến Tô Dã nhớ tới đêm mưa hôm đó — khi con người này không do dự mà hạ một mũi thương chí mạng xuyên qua trán hắn.
Tô Dã đột nhiên bật cười:
“Ta thật sự rất thích dáng vẻ này của ngươi… càng nhìn càng thích.”
Nói rồi, tay hắn từ cằm trượt lên, dùng lòng bàn tay thô ráp v**t v* khuôn mặt trắng mịn của Tạ Cẩn Ca.
Ánh mắt Tạ Cẩn Ca lạnh băng. Không chút do dự, mũi dao đâm sâu thêm vài phần.
Máu tươi rỉ ra, mùi máu tanh nồng lan tràn trong không khí.
Thế nhưng thần sắc Tô Dã vẫn không đổi, dường như không hề để ý đến vết dao trên cổ. Hơi thở hắn gấp gáp thêm, nhưng ngón tay vẫn si mê v**t v* má Tạ Cẩn Ca, ánh mắt chứa đựng khát vọng nóng rực cùng tình ý điên cuồng.
Điên cuồng.
Tạ Cẩn Ca nghiến răng, ấn mạnh hơn, máu đỏ càng chảy nhiều, thậm chí men theo chuôi dao, rỉ xuống tay hắn, loang đỏ ống tay áo sơ mi trắng.
Màu đỏ cùng sắc trắng hòa trộn, như một sự đối lập cấm kỵ đầy tội ác.
Nếu là người thường, đã sớm ngất xỉu vì đau và mất máu. Nhưng hắn không phải người thường. Hắn là nhân ngư — kẻ từ biển sâu hóa thành hình người.
Dù đã chịu tổn thương và mất nước, hắn vẫn cố chấp giam chặt Tạ Cẩn Ca trong bóng mình, không hề có ý buông tay.
Tạ Cẩn Ca thật sự không hiểu hắn.
Không hiểu vì sao hắn rời biển sâu, ngụy trang thành người, lại xuất hiện ngay bên cạnh một nhà nghiên cứu sinh vật biển như mình.
“Tô Dã, ngươi rốt cuộc muốn gì?” Tạ Cẩn Ca trầm giọng.
“Muốn gì sao?” Tô Dã nhắc lại, tựa hồ suy ngẫm.
Chấn động giọng nói làm máu tuôn ra mãnh liệt hơn, nhuộm đỏ cổ áo trắng tinh của Tạ Cẩn Ca.
Tí tách…
Một giọt máu rơi trên má Tạ Cẩn Ca.
Trong mùi máu tanh dày đặc, ánh mắt đen nhánh của Tô Dã bỗng biến thành một màu lam thăm thẳm.
Sắc mắt ấy khiến đồng tử Tạ Cẩn Ca co rút.
Không sai — đây chính là đôi mắt của nhân ngư trong biển sâu!
“Ngươi quả nhiên chính là nhân ngư hôm đó.” Tạ Cẩn Ca rút dao về, chắc chắn thốt ra.
Tô Dã không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định.
Áo sơ mi trắng loang đỏ như đóa hồng rơi xuống biển tuyết mênh mang.
Tim Tạ Cẩn Ca đập nhanh loạn. Hắn ý thức được — có lẽ sắp tận mắt chứng kiến hình thái thật sự của nhân ngư này.
“Bùm… bùm…”
Tiếng tim đập dồn dập, không vì sợ hãi, mà bởi phấn khích — phấn khích khi sắp vạch trần được một lớp ngụy trang.
“Tạ tiến sĩ…” Tô Dã nhẹ giọng gọi. Hắn vùi mặt nơi vành tai đối phương, hơi thở nóng rực phả sát.
“Ngươi không phải muốn biết ta muốn gì sao? Vậy để ta nói cho ngươi nghe…”
Thanh âm khàn đục, từ tính, từng chữ nhấn mạnh bên tai Tạ Cẩn Ca:
“Ta muốn có ngươi.”
Đôi mắt Tạ Cẩn Ca đột nhiên mở lớn. Hắn không ngờ đáp án lại là thế này. Không phải âm mưu, không phải toan tính… mà chỉ vì chính hắn.
Thật là… vớ vẩn đến cực điểm!
Đây là lần đầu tiên Tạ Cẩn Ca bị chấn động đến mức chưa kịp kìm lại cảm xúc.
Tô Dã nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn ấy thì vô cùng hài lòng. Con ngươi lam sẫm của hắn ngập tràn d*c v*ng. Trên người hắn đổ mồ hôi, áo mỏng ướt dính, khí tức biển sâu từ hắn tràn ra, bao phủ toàn bộ Tạ Cẩn Ca.
Tựa như một bức tường không khe hở, một tấm lưới khổng lồ, nhốt chặt con mồi không đường thoát.
Môi hắn rời khỏi vành tai, chậm rãi trượt đến đuôi mắt lạnh lẽo của Tạ Cẩn Ca, rồi men theo đó mà đi xuống, cuối cùng dừng lại nơi vệt máu rớt trên má đối phương.
Khóe môi hắn cong lên, đầu lưỡi l**m nhẹ giọt máu ấy.
Sau đó, bằng giọng nói ôn nhu nhưng chứa đầy khát vọng điên cuồng, hắn thì thầm:
“Ca ca, ta muốn ngươi.”